Chà, mới đây mình đã ngủ say tí bỉ rồi, tôi nghĩ thầm. Bên phòng, con gái tôi Mandy,chỉ mới bảy tuổi, vẫn đang say giấc trên giường nó. Hoặc ít ra tôi nghĩ như vậy.Tôi định nằm xuống ngủ tiếp thì bất chợt nghe một tiếng thét thất thanh. Tôi nghe thấy Mandy đang gào lên, "Đồ sát nhân!!!". Hoảng sợ, tôi lao xuống giường và chạy ra ngoài hành lang, vào phòng con bé. Mẹ kiếp, cửa khoá rồi. Tôi hoảng sợ, và bắt đầu đập liên hồi vào cửa, cầu xin con bé hãy mở cửa ra.Đột nhiên, mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ.Khoảng nửa phút sau, Mandy bình tĩnh bước ra mở cửa. Quần áo con bé khá xộc xệch và bùi nhùi, cứ như là con bé vừa vật lộn với ai vậy."Mandy, chuyện quái gì đã diễn ra vậy!!??" tôi hỏi ngay lập tức, đầy sợ hãi."Jeff lẻn vào phòng con và hỏi rằng con có mệt không. Con trả lời lại là không, và cậu ấy nhảy lên giường con như một thằng điên ấy!"Jeff... lại là cái tên đó... Tôi trở nên hoảng sợ cực độ. Mandy có kể với tôi cách đây vài tuần là con bé đã gặp một đứa con trai trong giấc mơ của mình. Cậu ta tự giới thiệu tên mình là Jeff. Từ đó trở đi, Mandy luôn "nói chuyện" với Jeff, coi cậu ta như bạn tưởng tượng của mình. Lúc đầu tôi chả biết nên nghĩ làm sao nữa; Mandy chỉ mới có bảy tuổi thôi, và có bạn tưởng tượng là chuyện bình thường của một đứa con nít tuổi ấy. Còn nhỏ mà. Nhưng, lần này tôi biết "Jeff" không chỉ đơn thuần là một người bạn tưởng tượng nữa. Tôi không phải là kẻ hay tin vào những chuyện ma quỷ thế này, nhưng thực sự, bây giờ tôi đã rất hoảng sợ rồi đấy.Vào buổi sáng hôm sau, tôi bật ti vi coi tin tức trước khi đi làm. Tôi đảo qua hết kênh này đến kênh khác. Tuy nhiên, một bản tin khẩn "mới nhận" chặng mắt tôi lại, và tôi ngồi xuống xem. Tiếng của phóng viên văng vẳng bên tai tôi..."Chúng tôi vừa mới nhận được... Tên giết người hàng loạt Jeff the Killer đang lởn vởn trong thị trấn Brookfield của chúng ta!! Chúng tôi cảnh báo tất cả các cư dân Brookfield hãy thật thận trọng. Hãy khoá cửa cẩn thận vào ban đêm, và hãy dùng mọi cách để không ai có thể vào được nhà mình. Lệnh giới nghiêm của cảnh sát đã được dời từ mười một giờ đêm cho đến sáu giờ chiều. ĐỪNG RA KHỎI NHÀ SAU SÁU GIỜ CHIỀU!!""Lạy Chúa tôi!" tay tôi buông thõng cái rì mốt ra, trong khi nét bàng hoàng vẫn hiện rõ trên mặt.Người tôi lạnh toát và tôi trở nên hoảng loạng cực độ. Đột nhiên, tôi có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình. Tôi đã đọc mấy câu truyện về Jeff the Killer trên mạng. Vớ vẩn, tôi đã nghĩ như thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có thật. "Đi ngủ đi" á? Mẹ kiếp... tôi biết sẽ tới một lúc nào đó, khi đang nằm trằn trọc trên giường, không tài nào chợp mắt được sau quá nhiều đêm mất ngủ, hắn sẽ đến, và biến phòng ngủ thành một nấm mồ của riêng tôi.Vào buổi chiều, Mandy trở về nhà, mặt đầm đìa nước mắt. Tôi hỏi han thì con bé lờ tôi đi và phóng thẳng lên lầu. Con bé đánh rơi một tờ giấy trên cầu thang trong lúc đang chạy. Tôi mở nó ra, và suýt vãi ra hết cả quần khi nhìn thấy những dòng chữ nguệch ngoạc trên giấy. Con bé đang bị đe doạ. Tờ giấy này có lẽ đã được con bé tìm thấy trong hộc bàn. Nó chỉ có vỏn vẹn sáu chữ..."Hẹn gặp nhau tối nay nhé"Tối hôm đó, tôi chôm từ chỗ làm về một cái xà beng (ừm, tôi là một công nhân xây dựng) để làm vũ khí tự vệ. Tôi cố gắng KHÔNG đi ngủ, nhưng cuối cùng lại gục luôn vào một giờ bốn mươi lăm sáng. Đúng một tiếng sau, tôi tỉnh dậy. Giống như tối hôm trước. Lần này tôi không nghe thấy có tiếng thét nào cả, mà chỉ có một tiếng RẦM rất lớn nện vào tường. Tôi vớ cây xà beng rồi bước ra ngoài, sẵn sàng đón nhận một cuộc chiến sống còn với tên giết người huyền thoại. Từ từ, chậm rãi, tôi mò dọc theo hành lang. Khi đi được nửa đường, tôi nghe tiếng Mandy thét lên. Tôi lao đến trước cửa phòng con bé và cố gắng mở nó ra. Một lúc sau, tôi nhận ra cái ngu của mình và dùng chân tông vào cửa một phát. Cửa mở toang ra.Mandy đang nằm bất động trên sàn, cứng ngắc. Đứng bên cạnh con bé là một đứa con trai mặc quần đen và áo hoodie màu trắng (dường như có vấy máu). Hắn có một mái tóc đen nhớp nhúa và tởm nhất là đôi mắt hắn, trông như rằng hắn đã đốt đi hai cái mí mắt của mình vậy. Nụ cười của hắn nữa... nụ cười được rạch một đường từ tai này sang tai kia ấy."Suỵt, im nào," tên sát nhân cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi đánh rơi cây xà beng trong hoảng loạn. Ngu thì chết. Jeff lao đến chỗ tôi với con dao trong tay, và lời cuối cùng tôi còn nghe là câu nói nổi tiếng của hắn:
"ĐI NGỦ ĐI"
BẠN ĐANG ĐỌC
Creepypasta ~
Horrortiếp tục một số chuyện cop mạng về những thành viên trong dàn creepypasta