Chương 83: Trở Về

7.3K 197 57
                                    


  Đoàn người ở tại đại sảnh Thiên Sơn liền thấy Ma Quân ngồi ở chỗ kia chờ bọn họ.

"Sư phụ". Tiêu Nam Hiên, Long Phi và Vân Phi Tuyết hành lễ nói , Ma Quân gật đầu.

"Bang chủ Cái bang Nam Cung Thiên xin bái kiến Ma Quân".

"Quỷ Mị xin bái kiến Ma Quân". Bọn họ cùng nhau nhau ôm quyền.

" Mời mọi người ngồi, vẫn nghe nói bang chủ Cái bang tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn, không nghĩ tới còn trẻ như thế". Ma Quân gật đầu khen ngợi.

" Vãn bối còn nhiều điều không hiểu biết, xin tiền bối chỉ giáo". Nam Cung Vấn Thiên nói.

" Nói thỉnh giáo thì ta không dám nhận, nhưng luận bàn còn có thể". Ma Quân nói xong chuyển đầu sang một bên, mở to hai mắt nhìn, tiểu cô nương đây chính là đứa nhỏ của Hiên nhi .

"Điệp nhi, Bình nhi, gọi sư công". Tiêu Nam Hiên nhìn các nàng nói.

"Sư công". Điệp nhi, Bình nhi thực nhu thuận nghe theo.

"Lại đây". Trên mặt Ma Quân lộ ra vẻ tươi cười hiếm có ngoắc ngoắc gọi các nàng lại.

Điệp nhi và Bình nhi không do dự đi tới trước mặt Ma Quân.

Ma Quân đột nhiên xuất ra từ trong lòng hai viên thuốc cho vào trong miệng các nàng : " Sư công không có gì tặng cho các ngươi, coi cái này như lễ gặp mặt đi".

Tiêu Nam Hiên ngẩn ra, không nghĩ tới sư phụ cư nhiên đem vật trân quý như vậy không chút do dự liền tặng các nàng, vội vàng phân phó nói với các nàng: "Điệp nhi, Bình nhi mau cám ơn sư công".

"Cám ơn sư công". Các nàng thực ngoan nói theo, sau đó mới ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Sư công, người cho chúng con ăn cái gì vậy?"

Mọi người cũng nghi hoặc nhìn Ma Quân.

Không đợi Ma Quân mở miệng, Long Phi liền đứng ra giải thích: "Đây là vật của Thiên Sơn lão nhân sư công ta làm ra, tính chất đặc biệt, chỉ cần một viên thuốc này có thể tăng lên mười năm nội lực, nhưng thực tế lại cần dùng một trăm loại dược liệu cực kỳ trân quý, bỏ ra thời gian ba năm , tài năng mà luyện thành, nhưng đợi thu thập đủ một trăm loại dược liệu này cần ít nhất 30 năm cộng với tinh luyện ba năm. Nói cách khác, phải mỗi lần một cái ba mươi ba năm tài năng luyện thành, mỗi một lần lại chỉ luyện được mười viên, mà đây là phần thuốc sư công luyện thành gần đây nhất , cho nên thuốc này hoàn toàn dị thường trân quý. Toàn bộ Thiên Sơn, sư công, sư phụ, sư huynh, ta và triệt nhi, mỗi người cũng chỉ từng nếm qua một viên". Hắn cũng không nghĩ sư phụ cư nhiên vừa gặp mặt sẽ cho các nàng thuốc nhưng hắn không chút nào thèm để ý, bởi vì các nàng là con gái của sư huynh .

"Nguyên lai là như vậy" Ánh mắt Vân Phi Tuyết mang theo cảm kích , phải nói việc có được mười năm công lực đối với người luyện võ là như thế nào quan trọng, mà nay cơ thể của hai nữ nhi nàng lại có được điều đó.

"Mụ mụ, thân thể con nóng quá, giống như có một dòng nước nóng đang trào lên vậy ?" Điệp nhi và Bình nhi đột nhiên nói, nhẹ nhàng dùng một chút lực, liền phi thân bay lên nhưng các nàng lại khống chế không được lực đạo quá mạnh mẽ này.

"Thả lỏng toàn thân". Tiêu Nam Hiên nhanh một chút ôm lấy các nàng.

Điệp nhi và Bình nhi lúc này mới thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng hấp khí mới cảm giác được cỗ nóng bức trong thân thể tích tụ lại gân mạch đã thông.

"Triệt nhi, ngươi mang các nàng về phòng, dạy cho các nàng dùng nội công tâm pháp của Thiên Sơn, điều hòa chân khí trong cơ thể lại". Tiêu Nam Hiên hướng về Triệt nhi đang ở một bên phân phó.

" Được, hoàng huynh yên tâm đi". Triệt nhi có chút hưng phấn.

" Triệt nhi liệu có làm được không?" Vân Phi Tuyết có chút lo lắng, dù sao Triệt nhi vẫn là một đứa bé, luyện tâm pháp cũng không phải trò đùa, chỉ một chút vô ý sẽ không tưởng tượng được hậu quả.

Tiêu Nam Hiên lại nở nụ cười nhẹ: " Yên tâm, đừng thấy Triệt nhi tuổi còn nhỏ mà coi thường, thân thể Triệt nhi đã có mười năm công lực, huống chi hắn cũng nhận được sự dạy dỗ trong ngần ấy thời gian, nội công tâm pháp cơ bản hắn đã thành thạo , tài năng thì nhiều sử dụng thì ít thôi".

" Như vậy thì được rồi". Vân Phi Tuyết lúc này mới yên tâm.

Triệt nhi mang các nàng theo, rời khỏi đại sảnh.

Ma Quân lúc này mới nhìn Tiêu Nam Hiên hỏi: "Hiên nhi, ngươi lần này đi Vô Tình cốc nhìn thấy Vô Tình sư thái, nàng có nói gì không?"

" Bẩm sư phụ, con thấy Vô Tình sư thái sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ". Ánh mắt Tiêu Nam Hiên mang theo lo lắng, thủ đoạn trong chuyện lần này thật sự rất độc ác rồi.

Ma Quân gật đầu, hắn cũng biết sự việc sẽ không trở nên khinh địch liền giải quyết như vậy, dù sao oán hận chất chứa trong lòng Vô Tình sư thái đã được vài cái mười năm, sao có thể một sớm một chiều trong lúc đó giải quyết xong.

" Sư phụ, con nghĩ ngày mai sẽ mang theo Điệp nhi và Bình nhi trở lại Vô Tình cốc". Vân Phi Tuyết đột nhiên nói.

" Ngươi phải về?" Lòng Tiêu Nam Hiên căng thẳng, hắn không phải không rõ nàng nguyên nhân tại làm sao nhưng bọn họ vừa mới gặp mặt nhau, hắn không muốn cùng các nàng chia lìa.

" Đúng, tuy rằng sư phụ muốn lợi dụng ta nhưng ân cứu mạng và năm năm ân tình đó ta không thể quên, ta hy vọng có một ngày sư phụ có thể để ta quang minh chính đại rời đi". Bây giờ Vân Phi Tuyết nàng chỉ có thể cố gắng hóa giải oán hận chất chứa trong lòng sư phụ .

" Vân Phi Tuyết, nếu sư thái vẫn không nghĩ ra được, chẳng lẽ ngươi và sư huynh vẫn như vậy chia lìa sao? Ân oán giằng co giữa Vô Tình sư thái và sư công đã hơn mười năm đều không có giải quyết xong, chẳng lẽ ngươi và sư huynh cũng muốn đợi ngần ấy năm sao? Cho nên ta không tán thành ngươi cùng đứa nhỏ trở về Vô Tình cốc". Long Phi ở một bên mở miệng.

Vân Phi Tuyết ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Tiêu Nam Hiên, điều này nàng còn không có nghĩ tới, nàng đương nhiên không muốn rời đi hắn , huống chi Điệp nhi và Bình nhi vừa nhận  cha.

" Tỷ tỷ, ta cũng không đồng ý, cho dù ngươi không quay về nàng cũng không làm gì được ngươi". Nam Cung Thiên cũng nói, còn có hắn, cho dù chỉ có hai người Vương gia và Long Phi cũng đủ đối phó bọn họ rồi.

" Ta biết". Vân Phi Tuyết than nhẹ một chút : " Ta đương nhiên có thể không quay về , sư phụ cũng không làm gì được ta nhưng như vậy lương tâm của ta sẽ bất an, dù sao lúc trước không có sư phụ cứu giúp vốn cũng không có ta hôm nay. Cho dù không thể làm gì báo đáp sư phụ. Nhưng tối thiểu điều này, ta không thể như vậy vụng trộm mà rời đi".

" Ta đồng ý việc ngươi trở về". Tiêu Nam Hiên đột nhiên mở miệng, giữ chặt tay nàng. " Ta đã đợi năm năm, ta sẽ đợi một đoạn thời gian nữa khi sự tình đã được giải quyết hẳn". Hắn không thể khiến trong lòng nàng có tiếc nuối.

" Cám ơn" . Khóe môi Vân Phi Tuyết cong lên thành một độ cong hạnh phúc, chỉ cần hắn hiểu được lòng nàng, nàng hẳn có thể giữ ý rời đi rồi.  

[Xuyên không] - Vương phi của Quỷ VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ