Đến không được - Chương 3

109 8 0
                                    


Mất vài phút để Vương Nguyên bừng tỉnh lại, quay về với hiện thực. Trong lòng nó vẫn còn rất hoang mang, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, tại sao anh lại nói như thế? Có phải... đó chỉ là câu nói bỡn cợt để thay cho sự miệt thị rẻ mạt?

"Vương Nguyên, cậu sao vậy?"

Anh lay vai nó, nó vẫn nhìn sâu vào trong mắt anh. Nó tìm đâu đó trong đôi mắt ấy câu trả lời. Mọi chuyện đang xảy quá nhanh, nó không cách nào thích ứng được.

"Không sao... Mà... Mà sao anh nói vậy?"

Nó rối bời, thật sự không muốn tin anh bỡn cợt. Nhưng chẳng làm sao để tin anh thật lòng.

Anh bình thản buông ra từng chữ một. Không quên để lại trên gương mặt tuấn tú ấy một nụ cười nhếch môi: "Chỉ là...Tôi muốn yêu thử thôi. Thử cảm giác yêu người đồng giới sẽ như thế nào."

Anh buông vai nó ra, đứng dựa vào gốc tường mà đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Nó im lặng nhìn anh, trong vô thức, nó bước đến. Nắm bàn tay đang buông thõng giữa không trung ấy.

"Lý do quan trọng là để anh quên mối tình cũ phải không?"

Anh ngỡ ngàng nhìn nụ cười hiền đang ở trên môi nó.

"Là thử thôi mà... Tôi đồng ý!"

Anh ngạc nhiên, anh không nghĩ là nó sẽ đồng ý. Dù cho anh cũng từng lẻ lói suy nghĩ nó đồng tính. Nhưng trước giờ trong đầu anh người đồng tính luôn là những rất nhạy cảm. Sao có thể đem tình yêu ra bỡn cợt?

"Về thôi, vậy là từ nay chúng ta chính thức hẹn hò. Là thử thôi. Khi nào anh chán có thể bảo, chúng ta sẽ chấm dứt."

Nó buông tay anh ra, tiến về phía trước vài bước rồi dừng lại, xoay qua nhìn anh. Nó khẽ vẽ một đường cong trên môi - nụ cười thuần khiết. Anh ngờ nghệch, nó thật sự cũng như anh muốn khám phá một thứ mới mẻ hay...

"Ừm. Hãy dạy tôi cách yêu một cậu nhóc được không?"

Anh nở một nụ cười thật tươi đáp lại nó, bước đến cầm lấy tay nó, dù nó nghĩ gì thì nếu nó muốn anh sẽ không từ chối. Nó nhìn nụ cười của anh mà đỏ bừng như trái cà chua chín. Trái tim như có luồng điện, nó đập nhanh hơn bình thường. Anh vội kéo tay nó đi. Sải từng bước chân trên con đường về nhà. Kẻ vui cười, người im lặng.

Anh quyết định dọn qua căn hộ của nó ở. Cả hai sống chung, ban đầu nó cũng còn ngại ngùng lắm. Có anh chung phòng nó cũng không phải lo sợ nếu như có bão tới hay những lần cúp điện tối thui. Nhưng điều nó cảm thấy khó chịu nhất... là ngủ chung giường với anh. Cả đêm loay hoay nó không ngủ được, nằm lặng im bên anh mà lắng nghe trái tim mình đập nhanh từng hồi. Đôi khi cũng xoay qua nhìn gương mặt tuấn tú ấy, cả khi ngủ nhìn cũng rất tuyệt mỹ. Ngắm một hồi thì nó chợt giật mình khi miệng anh đang nói gì đó. Gương mặt bỗng nhiên biến sắc, lông mày nhíu lại, tiếng kêu thều thào, nó đặt tai mình gần đôi môi đang mấp máy ấy, cố gắng lắng nghe...

"Châu... Hạ, Châu Hạ... Đừng rời xa anh mà... Châu Hạ..."

Nó bất động, đôi mắt nhìn vào đôi mắt đang nhắm ấy tìm câu trả lời. Thì ra anh yêu cô gái ấy đến thế sao? Ngay cả khi ngủ cũng nằm mơ thấy cô ấy. Nó đau trong lòng, nhìn anh vẫn đang kêu tên "Châu Hạ". Nó nắm chặt tay anh, thì thào nói: "Hãy tin rằng trong tương lai, em sẽ làm anh hạnh phúc. Hãy tin rằng, em sẽ làm anh quên cô ta."

《到不了》 ĐẾN KHÔNG ĐƯỢC Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ