Chương 70: Đức phi

4.6K 71 3
                                    

  Đợi khi Thôi Vĩnh Minh đem thánh chỉ hiểu dụ lục cung, tự nhiên là dẫn tới cả cung cao thấp một mảnh xôn xao.

Đương nhiên, tức giận nhất cũng là Trương quý phi Ninh Tú cung và Trương dung hoa thiên điện Trường Xuân cung. Trương quý phi tức giận là chính mình đúng là bước theo rập khuôn Thục phi, nuôi hổ gây họa. Mà Trương dung hoa tức giận vì âm mưu này chủ yếu là đem mệnh nàng ra mới thực hiện được, người xúi giục nàng lại chiếm công lớn nhất, chỗ tốt nhất.

Đức phi? Trương dung hoa cười lạnh, nàng ta xứng với chữ này sao?

Có Đức phi nổi bật che ở đằng trước, Chu Anh từ phân vị uyển nghi thăng làm tu nghi thì không tính là nổi bật.

"Nô tỳ cũng thấy kì quái, mỗi lần chủ tử tấn vị cũng không xem như động tĩnh nhỏ, lại có động tĩnh lớn hơn nữa, chiếm nổi bật của chủ tử." Lục La rốt cuộc trẻ tuổi, có chút tức giận.

Lan Tương ở trong cung thời gian dài, tâm tư cũng trầm ổn hơn, vừa vuốt tóc, vừa cười: "Ngược lại nô tỳ cảm thấy như vậy mới tốt, trong cung kiêng kị nhất đó là đỗ trạng nguyên, con dê đầu đàn, càng nổi bật càng bị người ghen ghét. Nô tỳ nghĩ chủ tử né qua nổi bật như vậy chính là tốt nhất."

Chu Anh tùy ý hai nàng cãi cọ, không nói không rằng, lúc bắt đầu nàng cũng nghĩ như Lan Tương, làm vật cách điện đầu đề hậu cung này ít nhất có thể tự bảo vệ mình, không trở thành mục tiêu mọi người công kích. Nhưng bây giờ ý nghĩ này sớm bị phá vỡ hoàn toàn, không phải ngươi lựa chọn trung dung chi đạo liền thật có thể an toàn không lo lắng, trừ phi giống như Hiền phi Ôn phi không có tâm tư tranh giành. Nàng hiện giờ có tiểu công chúa, nếu không có chút tâm tư tranh giành, bé con sẽ bị mặc người khi dễ thành bánh bao ngốc.

Nàng hiện tại cần, là sủng, mình có thể thịnh sủng không suy tất nhiên là tốt nhất, nhưng trọng yếu nhất cũng thay tiểu công chúa tranh phần tình thương của cha. Phần lớn con nối dòng của hoàng đế rất nhiều, nhưng mà năm ngón tay đã có dài ngắn, nàng liền nên vì tiểu công chúa tranh thủ ngón dài nhất kia.

"Hoàng Thượng, Đức phi nương nương đang ở ngoài điện." Thôi Vĩnh Minh tiến vào báo.

"Tuyên." Gia Nguyên đế vẫn chưa để bút xuống, nhìn Thư tu nghi bên cạnh, "Chuyên tâm mài mực, thất thần cái gì?"

Lúc này Chu Anh mới phát hiện động tác trên tay mình dừng lại, lập tức hoàn hồn, dùng sức mài mực. Nào biết đâu rằng lần này ra sức quá mạnh, nước mực kia đã bị văng ra, thậm chí có một giọt còn rất có tư thái kiệt ngạo bất tuân, đại nghịch bất đạo văng lên long bào Khuyết Tĩnh Hàn.

Gia Nguyên đế nhìn vết mực kia, cười mà không cười nhìn nàng: "Ái phi thật đúng là... chuyên tâm."

Chu Anh hơi phúc phúc thân mình xin lỗi, cười: "Tần thiếp thất lễ, kính xin Hoàng Thượng thứ tội."

"Thôi, lại thêu cho trẫm một kiện khác đi." Gia Nguyên đế nhớ tới quần áo ngủ vài ngày trước Cảnh Dương cung đưa tới, lắc lắc đầu, "Trẫm cảm thấy nữ hồng của ái phi tạm được, là không theo kịp Đức phi. Nên cố gắng luyện tập."

Thời điểm Gia Nguyên đế nói lời này, vừa lúc Đức phi vào điện, phúc thân vấn an liền cười: "Hoàng Thượng cùng tu nghi muội muội đang nói cái gì nói vậy, thật xa nô tì liền nghe được tiếng cười như chuông bạc của muội muội."

Trong lòng Chu Anh cười lạnh, Đức phi này thật sự là cao thủ bịa đặt, nàng khi nào cười lên tiếng?

"Ái phi sao đến đây lúc này, chính là có việc?" Gia Nguyên đế cũng không nói tiếp, trực tiếp hỏi.

"Hoàng Thượng, nô tì là có chút chuyện xuất cung nghĩ muốn trưng cầu ý của hoàng thượng." Đức phi cười cười, "Nô tì dù sao vẫn là lần đầu tiên xử lý việc này, còn có chút không quen, kính xin Hoàng Thượng đừng ngại nô tì ngu dốt."

Gia Nguyên đế đứng dậy, lôi kéo Đức phi ngồi ở bên cạnh, mắt nhìn Chu Anh đang chuẩn bị thả đĩnh mực trong tay xuống, hợp thời nhắc nhở: "Thư tu nghi tiếp tục mài mực cho trẫm đi." Thấy thân mình nàng cứng đờ, mới tiếp tục nói với Đức phi, "Trẫm kỳ thật luôn luôn trông ngóng nàng, nếu nàng để tâm nhiều hơn so với Hiền phi, lại ổn trọng cẩn thận hơn so với quý phi, tự nhiên có thể xử lý tốt những điều này. Cứ việc buông tay đi làm cho tốt, trẫm tin tưởng nàng."

Trong lòng Đức phi nhất thời ngũ vị tạp trần, nàng trông ngóng bao lâu, rốt cục chờ đến thời khắc này, nhưng hôm nay hết thảy đều dễ như trở bàn tay, nàng ngược lại có cảm giác không chân thực: "Nô tì đa tạ Hoàng Thượng tin cậy, nhất định không phụ lòng Hoàng Thượng."

Đức phi nói một hồi lâu, nàng mới rời đi.

Khuyết Tĩnh Hàn nhìn người vẫn đang im lặng mài mực, đi lên trước dắt tay nàng qua, săn sóc ôn nhu xoa cổ tay cho nàng, cười: "Có đau nhức không?"

Vẻ mặt Chu Anh ủy khuất gật gật đầu, trong lòng rất muốn đem hắn thiên đao vạn quả. Mi với vợ bé của mi là được rồi, sao phải đem nàng làm bóng đèn lớn ở chỗ này trông coi, trông coi liền trông coi đi, làm gì còn muốn nàng vẫn mài mực, mài tới nỗi cổ tay sắp đứt được chưa?!

"Cổ tay bị nhức, liền lưu lại dùng bữa với trẫm." Gia Nguyên đế ôm nàng đi vào sảnh thất dùng bữa, "Thôi Vĩnh Minh, truyền lệnh đi, gần đây thời tiết có chút nóng lên, vị nhẹ chút."

Trong lòng Chu Anh oán thầm, một năm bốn mùa khẩu vị của nàng nặng, ăn bữa cơm cùng hắn thật sự là khổ thân.

Gia Nguyên đế dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Nói làm thêm lươn xào dầu vừng cùng tôm tỳ bà đi."

Lúc này Chu Anh mới mặt mày hớn hở: "Tần thiếp tạ ơn Hoàng Thượng ân điển."

Hắn khiêu mi: "Ái phi sao biết hai món ăn này trẫm là vì nàng gọi?"

Vẻ mặt Chu Anh nịnh nọt: "Khẩu vị Hoàng Thượng nhẹ, mùa hè lại không thích ăn nhiều dầu mỡ, cay xè, tự nhiên là vì nhân nhượng tần thiếp mới bổ sung."

"Thật làm khó ái phi còn nhớ rõ khẩu vị của trẫm." Gia Nguyên đế cười, "Vì ngợi khen ái phi, đợi lát nữa trẫm liền tự mình gắp thức ăn cho Anh Nhân được không?"

Một khắc trước, còn trơ mắt nhìn trên mặt hắn nùng chuyện mật ý đối với một người phụ nữ khác, trong lòng lại muôn vàn tính kế, Chu Anh sao lại bị nhu tình của hắn một lát cũng thực cũng giả lừa gạt?

"Tần thiếp đa tạ Hoàng Thượng ưu ái." Chu Anh phúc thân tạ ơn.

Trước khi đi sơn trang nghỉ hè, Hiền phi đã giao hết cung vụ cho Đức phi mới nhậm chức quản lý, Trương quý phi cũng chỉ là đi theo giải quyết mà thôi, cũng không thực quyền.

"Trong lời nói tỷ tỷ tất nhiên có đạo lý, nhưng nô tì nghĩ đến, Hoàng Thượng luôn tiết kiệm, trong sơn trang hết thảy giản lược. Huống hồ hiện giờ Giang Nam đang lũ lụt, trong cung thật sự không nên quá mức phô Trương." Đức phi mặc dù nắm trong tay công vụ chuyện xuất cung, nhưng phân vị không cao bằng Trương quý phi, nên nơi chốn bị nàng ta khó dễ.

Trương quý phi làm sao thuận theo ý nàng: "Lời này của Đức phi muội muội bổn cung cũng không phải công nhận, Hoàng Thượng thừa hành tiết kiệm, nhưng mặt mũi hoàng gia lại không thể bị đánh mất. Hiện giờ nước Đại Tề ta hưng thịnh, Hoàng Thượng nghỉ hè Bắc Thượng, nghi thức tất nhiên là phải cho thấy phong phạm Thiên gia ta, làm dân chúng chiêm ngưỡng mới được."

Trong lòng Đức phi tất nhiên là có chút tức giận, nàng tuy nói phải lấy tiết kiệm khiêm tốn làm nguyên tắc, nhưng cũng không đại biểu liền nhất định sẽ làm mất thể diện hoàng gia, Trương quý phi này rõ ràng là cắt câu lấy nghĩa. Nàng hiện nay là tân quan tiền nhiệm, Hoàng Thượng lên tiếng hết thảy cho nàng quyết định, nàng liền không thể phụ Hoàng Thượng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Quý phi tỷ tỷ nếu là bẻ cong ý tứ nô tì như vậy, nô tì cũng không dám cãi lại. Nhưng Hoàng Thượng đem việc này giao cho nô tì xử lý, đó là tin tưởng nô tì, tỷ tỷ nếu không hài lòng, có thể sâm nô tì một quyển với Hoàng thượng, nô tì tin tưởng Hoàng Thượng anh minh, nhất định có thể cho tỷ tỷ một cái quyết định."

Sắc mặt Trương quý phi tức giận đến trắng bệch, nhưng cũng không thể dây dưa, ả đã đem Hoàng Thượng mang ra đến đây, nàng ta lại có thể thế nào?

"Chủ tử, hành trang của đại công chúa cùng nhị công chúa đều thu thập thỏa đáng, ngài có cần tự mình kiểm tra một phen không?" Yến Nhi biết chủ tử nhà mình gần đây có chút thượng hoả, cho nên trong lòng có chút lo sợ.

Quả nhiên, lông mày dài của Trương quý phi nhảy lên, cực kỳ không kiên nhẫn: "Việc vặt này còn làm phiền bổn cung sao?! Những ma ma đều làm cái gì, một người, hai người cũng không làm cho bổn cung bớt lo! Biến, đều lăn đi cho bổn cung!"

Kèm theo tiếng rống giận là tiếng chén sứ rơi xuống đất vang lên.

Trương quý phi nhìn một vòng trong điện, đều chướng mắt như vậy, nghĩ đến hai công chúa, lại phiền hơn, oán hận bụng của mình sao kém cỏi như vậy, nếu là sinh hạ hoàng tử, nàng ta hiện giờ làm sao còn phải xem sắc mặt người khác làm việc, người phân vị thấp hơn mình nắm mũi dẫn đi?

"Nô tỳ tham kiến quý phi nương nương."

"Đều cút cho bổn cung! Ai bổn cung cũng không thấy!" Trương quý phi cũng không ngẩng đầu lên, giương giọng giận dữ mắng mỏ cung nhân đang quỳ.

"Nô tỳ Vân Cẩm, khấu kiến quý phi nương nương." Vân Cẩm vẫn chưa vì lời trách cứ của nàng ta quay ra, vẫn là không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, chỉ là lúc này, nàng tự báo tên.

Vân Cẩm là cung nhân hầu hạ bên người thái hậu rất nhiều năm, là tâm phúc thái hậu. Trương quý phi cũng không dám trách móc nặng nề, nhìn nàng một cái: "Đứng lên đi, giờ ngươi đến Ninh Tú cung, chính là thái hậu nương nương có chuyện kêu ngươi nhắn dùm?"

Vân Cẩm đứng dậy đáp lời: "Quý phi nương nương, nô tỳ là phụng mệnh thái hậu, hầu hạ quý phi nương nương trong hành trình ở sơn trang nghỉ hè. Thái hậu nương nương sai nô tỳ chuyển đạt quý phi nương nương bốn chữ "an tâm, chớ vội", sợ nương nương vì nhất thời tức giận không đúng mực, mệnh nô tỳ tiến đến chỉ điểm."

Trương quý phi nhíu nhíu mày, cuối cùng gật gật đầu: "Thôi, thái hậu nương nương đã sai ngươi đi theo bổn cung, ngươi liền ở lại bên người bổn cung đi."

Sau khi Gia Nguyên đế biết được tin tức, gật gật đầu: "Vậy liền tìm vài nha đầu thông minh hầu hạ bên người mẫu hậu đi, trẫm sợ Vân Cẩm đi rồi, trong lòng thái hậu không quen."

"Ý hoàng thượng là?" Thôi Vĩnh Minh lắm miệng hỏi một câu.

"Ý của trẫm nếu ngươi không rõ, vậy vài năm nay hầu hạ trẫm thành ngu ngốc rồi." Gia Nguyên đế cũng không ngẩng đầu, thản nhiên châm chọc nói, giọng nói tuyệt đối không tính là vui vẻ.

"Nô tài hiểu rõ." Thôi Vĩnh Minh cung thân mình ra điện, thở dài.

"Sư phó sao than thở? Là Hoàng Thượng lại nóng giận?" Tiểu Tần Tử tiến lên đấm lưng cho hắn, "Tâm tình Hoàng Thượng gần đây tựa hồ vẫn không tốt, sư phó ngài nên chỉ điểm con nha."

"Từ sau khi Vĩnh Hòa cung cùng Dực Khôn cung bị cháy, có ngày nào tâm tình Hoàng Thượng tốt không? Cũng chỉ có thời điểm dùng bữa cùng Thư tu nghi và tiểu công chúa." Thôi Vĩnh Minh nhìn trời bên ngoài, "Tâm tư càng ngày càng khó đoán, đừng nói chỉ điểm thằng nhóc ngươi, ngay cả sư phó ta đều tự thân khó bảo toàn a."

"Sư phó cũng đừng làm con sợ, mới vừa rồi Trương dung hoa còn sai người tặng canh hạt sen bách hợp cho Hoàng Thượng dùng. Con sợ nhiễu Hoàng Thượng liền đem xuống trước, giờ làm thế nào mới được?" Tiểu Tần Tử sầu mi khổ kiểm hỏi.

"Nhiều canh hạt sen hơn nữa cũng không làm tan cơn tức trong lòng Hoàng Thượng." Thôi Vĩnh Minh nhìn canh hạt sen đặt một bên, "Đổ đi, nhớ kỹ về sau cũng dùng tâm nhìn người một chút, Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, đừng làm mọi người lo lắng."

Nói xong lời này, Thôi Vĩnh Minh liền nhấc chân đi ra ngoài, mới vừa đi vài bước, lại quay lại nói tiếp: "Nhưng Thư tu nghi là người đặc biệt, Hoàng Thượng để bụng, chúng ta cũng phải đối xử tốt nhất."

"Đã biết, sư phó." Tiểu Tần Tử gật đầu, đem hộp đồ ăn kia đưa cho cung nhân bên cạnh, "Đã nguội, đi đổ đi."

nuoc-hoa-cuc-kim-ngan-hoa-va-nha-dam

Hộp thực - hộp đựng đồ ăn  

[ Xuyên Không ] Chúng Ta Cung Đấu Đi ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ