Chương 18 Uyên ương biến thái

832 97 9
                                    


Tôi ngồi trong lớp, vừa gặm xôi vừa lơ đãng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là khoảng trời xanh trong, ngập nắng và lộng gió, xa xa có những gợn mây lười nhác bơi ngang qua, để lại những vệt trắng mờ như sương mù.

Một buổi sáng thật là bình yên, thật là thích hợp cho việc ngồi mộng mơ và gặm xôi vò. ^_^

- "LỚP TRƯỞNG! CÓ NGƯỜI TÌM!!!" Đột nhiên, cái giọng như súng thần công của Cá Chết Thúi bất ngờ chọc thẳng vào lỗ tai tôi, làm tôi suýt cắn phải lưỡi. >_<

Tôi vừa nói gì về bình yên ấy nhỉ...

Mà quái lạ, mới sáng sớm, kẻ nào ăn no rửng mỡ thế kia? Tôi thẫn thờ suy nghĩ một lúc, rồi quyết định mặc kệ, tiếp tục cúi xuống ăn xôi, tận hưởng bầu không khí trong lành của buổi sớm mai.

Trời đánh còn tránh bữa ăn, cứ để kẻ đó chờ một chút đi.

Cá Chết Thúi thấy vậy, lại nghểnh cổ ra ngoài cửa lớp xí xô xí xào gì đó.

Tôi (lại) vô tình nhìn sang chỗ trống bên cạnh, Tuấn Khải vẫn chưa đến.

Không biết từ khi nào mà mỗi lần vào lớp, tôi đều tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó, nếu không thấy thì lúc nào cũng cảm thấy thiêu thiếu, buồn buồn.

Không lẽ, hức, đó chính là cảm giác lưu luyến của con nợ đối với chủ nợ ư? 

- " Anh đẹp trai đó bảo nếu lớp trưởng không chịu ra thì anh ấy sẽ nắm tóc lớp trưởng lôi ra!" Cá Chết Thúi (lại) đột ngột rống lên kinh hoàng, có vẻ rất sốt ruột.

Tôi nghẹn xôi.

Tên tiểu tử chết bầm nào đây? Dám phá hỏng bữa sáng của bổn công tử, lại còn dám giở giọng đe doạ, gã đó chán sống rồi à, đợi một chút thì chết sao?

Tôi bực bội vứt gói xôi xuống bàn, lạch bạch bước ra ngoài cửa, vừa đi vừa tìm kiếm dáo dác, chuẩn bị tung chưởng vào mặt thằng cha cà chớn đó, thì đột nhiên khựng người lại.

Kẻ to gan đó là Thiên Tỉ, đang đứng tựa lưng vào tường.

Dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt tro của cậu ta như rực lên màu sắc óng ánh của thạch anh tím, có chút không thực, lại có chút dữ dội. Cái dáng cao lớn của cậu gần như che phủ cả bầu trời, oai phong lẫm liệt, khí thế hơn người.

Nhưng cậu ta đang làm cái quái gì ở đây, tại sao lại tìm tôi?

- " Vương Nguyên, chiều nay rảnh không?" Thiên Tỉ trông thấy tôi thì cười ranh mãnh, tiến lại hỏi, hơi thở nóng ấm phả vào mặt làm tôi ngây đơ ra như bị điểm huyệt, tức thời trở nên ú ớ, không nói được gì.

Thiện tai, đàn ông vốn đã nguy hiểm, đàn ông có sắc đẹp còn nguy hiểm hơn gấp vạn lần, đặc biệt là khi tên đàn ông nhan sắc tuyệt trần đó đang đứng ở khoảng cách gần như thế này. =.=

Một lúc sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình, đồng thời tìm cách né người ra xa một chút:

- " Khụ, cậu đến lớp tôi chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?"

Nụ cười trên mặt Thiên Tỉ lại toét ra rộng hơn, hàm răng trắng đều như ngọc trai toả ánh sáng chói mắt. Tôi nghĩ có ai đó nên dán lên trán cậu ta một biển cảnh báo "KHÔNG ĐƯỢC NHÌN VÀO RĂNG, SẼ BỊ MÙ VĨNH VIỄN" thì an toàn hơn nhiều, bởi vì mắt tôi sắp đui rồi. =.=

[Chuyển ver-Kaiyuan] Vương Nguyên, cậu nhầm giường rồi!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ