“Dạ.” Xích Ngọc cung kính đối với Thánh Xích, sau đó tiến lên phía trước vài bước, tay vẫn ôm ngực, xem ra một chưởng kia thật sự rất nặng, thoáng điều chỉnh hơi thở một chút, lại cười lạnh liếc Ngạo Quân một cái, cái liếc mắt kia rõ ràng biểu đạt: Ta sẽ không tha cho ngươi.
Quay đầu, thấy Gia Luật Ưng mắt lạnh nhìn, Xích Ngọc mắt như hồ thu ba, mềm mại đáng yêu nói: “Buổi tối mấy ngày hôm trước, Mạc Quân đột nhiên nói có hẹn, liền đi ra ngoài, ta nghĩ, ngày đó chính là Gia Luật thái tử hẹn hắn đi! Sau khi trở về, giống như thực vui vẻ, còn nói với Xích Ngọc là có một người rất quan trọng hẹn hắn đi ra ngoài, nếu không phải có người kia, hắn không thể có thành tựu hôm nay, hắn căn bản không hiểu cái gì Bát quái trận, đều là người kia chỉ hắn cách hướng dẫn quân Long Hiên bình yên lui lại, còn nói người kia một lòng muốn dồn chủ tử vào chỗ chết, chán ghét chủ tử như thế nào. Nhưng hắn không chịu nói người nọ là ai, hơn nữa nói chuyện cứ úp úp mở mở, chờ sau khi hắn ngủ, Xích Ngọc liền lấy từ trong người hắn ngọc bội của Thái tử, ta nghĩ, chính là ngày đó, Gia Luật thái tử đã đem ngọc bội đưa cho Mạc Quân!…” Nói xong cố ý ngừng một chút, tà nhìn Gia Luật Ưng.
Gia Luật Ưng nghe đến đó, tà tà tươi cười cứng ngắc ở trên mặt, bình tĩnh nhìn Ngạo Quân vẫn không phản ứng, thanh âm âm trầm nói với Xích Ngọc: “Nói tiếp.”
“Đêm đó, ta liền bẩm báo chủ tử việc này, chủ tử liếc mắt một cái liền nhận ra ngọc bội này là của thái tử. Vốn chủ tử không tin thái tử sẽ làm như vậy, nhưng thời điểm chủ tử nhìn thấy ngọc bội này, không tin cũng phải tin. Chủ tử lúc ấy rất đau lòng, cũng rất tức giận, nhưng chủ tử cũng không có nghĩ sẽ xuống ta với thái tử, chủ tử nói qua, Huyết hồn thiên nhập Bát quái trận vĩnh viễn sẽ không tấn công Thương Liêu quốc, bởi vì trận pháp này là do tướng sĩ Thương Liêu hình thành, là thái tử có thể hoàn thành tâm nguyện suốt đời của chủ tử. Chính là không thể tin được thái tử phái người đào trộm trấn môn chi bảo của bổn môn, hơn nữa hủy đi đan dược chủ tử luyện chế nhiều năm, đó là đan dược chủ tử xem trọng còn hơn tính mệnh, dưới cơn thịnh nộ, cũng vì bảo toàn chính mình chủ tử mới bất đắc dĩ xuống tay với thái tử như vậy.” Xích Ngọc trộn nữa nọ nữa kia nói. Mục đích thực rõ ràng, thế nào cũng phải khiến hai người bọn họ trở mặt thành thù.
“Quân, đây không phải sự thật phải không?” Gia Luật Ưng dùng thanh âm bình tĩnh đến làm cho người ta sợ hãi hỏi: Nói đi! Mau nói là không phải, nói bọn họ đều gạt ta, mau nói đi!
Nhưng Ngạo Quân không nói được một lời, nhìn cũng không nhìn hắn, hiển nhiên là cam chịu lời nói của Xích Ngọc.
Gia Luật Ưng đột nhiên giống như nổi điên, chạy đến trước mặt Ngạo Quân, hồng mâu đã chuyển thành đỏ tươi thập phần làm cho người ta sợ hãi, giống như đang chảy máu, hai tay đột nhiên nắm chặt bả vai nàng, dùng sức lay động nói: “Nói mau! Mau nói đi! Nói bọn họ đều gạt ta, ngươi không có lợi dụng ta, ngươi không có gạt ta, ngươi là thiệt tình đối đãi ta, đúng hay không? Đúng hay không…” (Hu hu tội anh Gia Luật Ưng)
Trầm mặc một chút, Ngạo Quân ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh vô ba lạnh nhạt nói: “Thực xin lỗi…” Thiệt tình xin lỗi, trừ bỏ xin lỗi nàng không biết nên làm cái gì, tuy rằng Xích Ngọc có thêm mắn thêm muối, nhưng quả thật là nàng đã lợi dụng hắn.
