Chap 25

602 19 1
                                    

Tôi từ từ mở mắt, trần nhà trắng quá khiến tôi nheo mắt lại nhiều lần. Đây chắc chắn là bệnh viện chứ không phải ở đâu hết, tôi khẳng định.

Bây giờ tay trái và chân trái tôi đang bó bột. Cái cổ tôi đang đeo cái gì ta nói nó giống cái của con chó đeo cho nó khỏi cắn người ấy. Hên là cái mặt không bị sao hết. Có sao là tôi tèo luôn rồi.

-Á... -tôi cử động nhẹ mà xương sống tôi đau quá. Đau đến nỗi tôi mém khóc luôn.

-Em tỉnh rồi. -có một giọng nói của con trai. Tôi cố gắng dòm xuống mà nhìn không được thôi thì đành nằm im luôn.

-Tôi ngủ mấy ngày rồi. ?? - tôi cũng chả biết ai nên xưng hô như vầy đi.

-1 tuần. - giọng nói đó là của ... Kun. Cậu ta ở đây suốt sao. Vậy... Jinhwan đâu.

- Anh ta đi mua một ít đồ rồi. - dường như Kun đọc được suy nghĩ của tôi thì phải.

-À. Mà bác sĩ nói em bị sao vậy anh. -tôi lo lắng hỏi.

-Bác sĩ nói... mà em phải hứa với anh một chuyện.

-Okie. Anh nói đi - tôi

-Em không được khóc, không được từ bỏ và phải mạnh mẽ lên - Kun nghiêm trọng nói.

-Okie. Em hứa với anh -tôi bật cười.

-Bác sĩ nói... em bị xuất huyết não. Ác tính. Nó đang làm hại các dây thần kinh của em. Em chỉ còn sống được ít nhất 2 tháng. Bác sĩ vẫn đang tìm cách để kéo dài thời gian sống -Kun buồn bã nói.

-Chuyện này chỉ có mình anh, anh quản lí, chủ tich và ba mẹ em thôi nên em đừng lo lắng -Kun dè chừng biểu cảm của tôi lo lắng nói.

Tôi thì trước khi nhảy ra cứu Jinhwan thì đã biết có thể mình sẽ chết rồi nên tôi đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng mà vẫn không thể kìm lòng nên tôi đã khóc. Nhưng trên môi vẫn cười nhẹ.

-Em biết sẽ có một ngày như vậy mà. Chẳng qua là nó đến sớm hơn dự tính của em thôi. -tôi lau nước mắt.

-Tối nay sẽ có một ca phẫu thuật. Người nhà và bệnh nhân chuẩn bị tâm lí nhé. -bác sĩ bước vào nói.

-Chào bác sĩ. -Kun đỡ tôi ngồi dậy.

-Chào cháu, cháu rất lạc quan đấy. Mà fan của cháu đang xếp hàng trước bệnh viện kìa -bác sĩ đùa.

Tôi cười trừ.

-Kun oppa. Anh xuống dưới nói với họ là em cho phép lên đây thăm nhưng chỉ được 10 người thôi nhé. -tôi đuổi khéo Kun vì tôi muốn nói chuyện riêng với bác sĩ.

-Ok. Anh đi đây, em với bác sĩ nói chuyện nhé.

-Bác sĩ, ca phẫu thuật này của cháu. Bao nhiêu phần trăm thành công ạ.? -tôi chờ Kun đi khỏi mới dám mở lời.

-Nói thiệt thì, khả năng là 50/50 hoặc cháu sẽ chết ngay trên bàn mổ. Nhưng ta sẽ kéo dài thời gian sống của cháu bằng mọi cách. -bác ấy rơm rớm nước mắt.

-Bác ơi, sao bác khóc thế. ?- tôi luống cuống lên vội vàng đưa giấy cho bác ấy.

-Con gái ta, nó rất thích cháu. Nó có cho ta xem một đoạn Video từ khi debut tới bây giờ. Nó nói nhất định nó phải giống con. Nó nhất định phải làm ca sĩ. Khi ta xem video ấy, ta thấy con rất mạnh mẽ và kiên cường. Con giỏi lắm. Nhưng con của bác nó đã mất rôi -bác ấy khóc tôi khóc theo luôn.

(Fanfic Girl) Loving You(Ikon)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ