Chap 7

290 11 0
                                    

Đừng hiểu nhầm, mình chả có ý gì đâu, chỉ là hớn lên thôi, đang nghe bài I Found Love của Rihanna mà.

Trên đường đi vào phòng khách, hai mắt Nam Woohyun không rời khỏi người Park Ji Yeon, suy đi tính lại mãi mà vẫn không tài nào đem đại mỹ nữ trước mắt cùng thôn cô mấy ngày trước hợp lại làm một.

Trước đây Park tiểu thư luôn tết tóc hai bên, cộng thêm bộ đồ vest đúng tiêu chuẩn người lớn, bây giờ bím tóc thành búi tóc, đồ vest đổi thành bộ váy vừa người màu vàng nhạt, toàn thân biến thành phù dung mỹ nhân, chậc chậc! Quá thần kỳ !

"Còn nhìn!"

Ba! Trên khuôn mặt nhã nhặn lập tức nhiều thêm nắm dấu tay. Ô! Đau quá......

"Nhìn cũng không được? Mỹ nữ là để mọi người cùng nhau thưởng thức, cậu hung cái gì mà hung?" Đáng giận! Chẳng lẽ kiếp trước anh đã làm chuyện gì có lỗi với Kim Myung Soo hay sao mà kiếp này mới bị cậu tôi đánh như bao cát thế này?

"Đương nhiên là phải đánh, cậu chạy tới chỗ này làm gì? Rảnh rỗi không có việc gì để làm hả?" Ánh mắt của bạn tốt làm cho Kim Myung Soo cảm thấy vạn phần khó chịu, trực giác che ở trước người Park Ji Yeon, không cho người khác chia sẻ vẻ đẹp của cô.

"Kim Myung Soo thối, tôi nhưng là thực nhận thức phân chạy hoàn công nha, thời tiết như vậy nóng, khát nước chạy tới với ngươi muốn chén nước uống cũng không được nha?" Đúng là không có nhân tính.

"Phòng bếp ở phía sau, tự mình đi rót nước, uống xong lập tức cút cho tôi." KimMyungSookéoPark Ji Yeon lại ngồi trên sofa.

"Ai, tôi mới vào cửa cậu liền đuổi tôi đi, còn không phải là lòng lang dạ sói sao?" Mới bốn ngày không thấy, không nghĩ tới nam nhân này nhẫn tâm trình độ lại thăng cấp không ít.

"Nếu tôi là lòng lang dạ sói, thì từ lúc cậu nhìn chằm chằm Ji Yeon tôi đã đá cậu ra ngoài."

"Ji Yeon?!"

Park Ji Yeon cùng Nam Woohyun trăm miệng một lời hô lên cái xưng hô mờ ám kia, nhưng người trước là một mặt kinh ngạc, người sau là một mặt đỏ bừng mất tự nhiên.

"Về sau tôi sẽ gọi em như vậy." Sủng nịch cười với cô một cái, quay đầu lại nhìn bạn tốt, lại lập tức thay đổi vẻ mặt. "Không phải muốn uống nước sao, còn ở trong này làm gì?"

Nam Woohyun khóe miệng khẽ run. "Cậu có thể lịch sự chút không? NhìnđếnPark tiểu thư thì mặt cười đến ngọt ngào mật mật, nhìn đến tôi lại mặt như đi đại tiện, tôi là mèo may mắn của cậu nha, cậu có cần phải gặp sắc 'Khí' hữu vậy không hả?"

"Tôi chính là ghét bỏ cậu, thế nào?"

Còn có thể thế nào? Nam Woohyun sờ sờ mũi đi vào bếp đổ nước tự mình uống.

Thật là đáng buồn, vốn tưởng rằng bốn ngày không gặp, bạn tốt nhìn thấy mình sẽ rất vui vẻ, không ngờ...... Ô ô, trái tim anh rất đau đớn nha.

Giải khát xong, đi ra phòng bếp, Nam Woohyun tự động lãng quên đoạn hội thoại uống nước xong thì đi kia, không mời tự đến ngồi vào sofa.

"Ông anh già của tôi nói anh ấy thực sự không có cách, nửa điểm manh mối cũng không có, cho nên anh ấy thật sự không thể nào tìm ra thủ phạm, nhưng vì dự phòng vạn nhất, anh ấy sẽ phái người tuần tra hai tư trên hai tư ở xung quanh nhà cậu và công ty cùng với các công trường, nhưng đây cũng chỉ là trị ngọn mà không trị gốc, anh ấy muốn cậu suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc trêu chọc quá ai, có cầm cái gì này nọ của người ta hay không, nếu có, nói với anh ấy một tiếng, anh ấy sẽ giúp cậu điều giải điều giải."

"Cách ngôn một câu, tôi ai cũng không trêu chọc, cũng không lấy thứ gì của người khác." Kim Myung Soo nhàn nhàn tựa vào sofa, giang hai tay ra hai bên, tay phải "vừa vặn" duỗi ra sau lưng Park Ji Yeon.

Park Ji Yeon bỗng nhiên đứng dậy, ngồi sang ghế sofa bên kia. "Nam thiết kế sư và Thạch cảnh quan là có lòng giúp anh, anh hẳn là nên suy nghĩ kỹ một chút, đưa cho bọn họ một chút manh mối, để bọn họ dễ xử án."

Kim Myung Soo cũng đứng dậy, sau đó ngồi xuống ở bên người cô. "Tôi đã nói rồi, tôi cái gì cũng không làm, làm sao có gì để bọn họ xử án?"

"Bọn họ đều rất quan tâm anh, anh không nên làm cho bọn họ lo lắng như vậy." Park Ji Yeon miệng nói chuyện, chân đứng dậy, lại đổi vị trí.

"Là bọn họ chuyện bé xé ra to, nhưng là đùa dai mà thôi, căn bản không có gì phải lo lắng." Đứng dậy, lại lần nữa ngồi vào bên người cô.

"Mấy ngươi đang làm gì? Chơi trò gió thổi người đi à nha? Tôi có nên tham gia cùng không?" Nam Woohyun bỡn cợt xem Kim Myung Soo. Ai nha nha! Xem ra Kim Myung Soo thối theo đuổi người ta quả nhiên là không thuận lợi nha.

Kim Myung Soo xoay đầu trừng mắt một cái. "Cậu không nói cũng không có ai cho rằng cậu bị câm."

"Quái, tôi không nói lời nào cậu cũng ngại, nói chuyện cậu cũng ngại, rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào?" Lúc trước anh làm sao lại có thể kết bạn được với cậu ta vậy nhỉ?

"Biến mất ở trước mặt tôi." Không lưu tình đáp lại, quay đầu nhìn về phía cô gái âu yếm. "Ji Yeon, em đã đói bụng chưa?"

"Không." Park Ji Yeon đồng tình nhìn Nam Woohyun.

"Tôi đói bụng." Sờ sờ cái bụng, trống trơn. "Chúng ta đi ra ngoài ăn đi."

"Tôi đâu?" Nam Woohyun chỉ vào mình.

"Về nhà mà tự mút ngón tay!"

"Này! Cậu có còn lương tâm không hả? Công việc bốn ngày này của cậu đều là tôi hỗ trợ gánh vác nha, mời tôi ăn bữa cơm không được sao? Này! Cậu thực sự cho tôi chạy lấy người đấy à? Này......"

Trong phòng ăn không khí ấm áp, tiếng đàn dương cầm, hoa tươi, nội thất bài trí đẹp mắt khiến cho người ta ngón trỏ đại động bữa ăn, ngay khi vừa bước vào đây cô liền yêu thích gian nhà ăn này, mặc dù nơi này tiêu phí tuyệt không tiện nghi.

Nhưng cho dù không tiện nghi, nhưng cô biết người đàn ông trước mắt lại tuyệt không để ý.

Anh là người đàn ông biết cách hưởng thụ cuộc sống nhất mà cô gặp, tuy anh đem phàn lớn thời gian đều hoa ở trên công tác, nhưng là khi nên hưởng thụ anh tuyệt không chùn tay, bởi vậy cô đi theo bên người anh, cũng được lợi không ít.

"Anh hẳn là nên mời Nam thiết kế sư cùng đến ăn." Không khí nơi này rất lãng mạn, chỉ có anh cùng cô, cảm giác là lạ.

"Tên háo sắc kia ánh mắt không biết kiểm điểm, nhất định sẽ nhìn trộm em không dừng." Anh không phải keo kiệt không mời ăn cơm, căn bản là không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của cô.

"Không sao, tôi sẽ làm như không thấy được." Bị nhiều người nhìn vài lần cũng không thiếu khối thịt, tuy cô không thích bản thân bị người khác chú ý. Cho dù thay đổi cách ăn mặc và kiểu tóc, nhưng cô cảm thấy mình cũng không xinh đẹp bao nhiêu, không hiểu vì sao anh và Nam thiết kế sư lại có phản ứng lớn như vậy.

"Vấn đề là chúng ta hiện tại đang hẹn hò, làm chi mà phải mang theo bóng đèn...... Không đúng, tên ngốc kia căn bản là đèn ha bảy màu, táo bạo lại rêu rao, có cậu ta ở, chính là đạp hư không khí."

Câu trả lời của anh àm cho cô trừng lớn mắt. "Chúng ta là đi ăn cơm!" Rõ ràng chính là ăn bữa cơm, khi nào thì biến thành hẹn hò ?

"Trên cơ bản cô nam quả nữ một khối ăn cơm, đều gọi là hẹn hò." Anh cười.

"Ngụy biện!" Cô mà tin anh thì có quỷ!

"Tôi nói thật." Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. "Tôi yêu em, em hãy nhìn thẳng vào mắt tôi, đừng trốn tránh nữa."

"Tôi......" Anh làm cho cô đỏ mặt, trực giác muốn rút tay về, nhưng là khóe mắt lại thoáng nhìn đến người nào đó liên tục làm động tác nhìn trộm, nên cô lập tức nở một nụ cười xán lạn.

Đứng dậy, cô lướt qua bên bàn, nghiêng người đem mặt dán bên tai anh, làm cho bất ai nhìn đều giống như là hiến hôn.

"Phía sau bên trái anh có người rất khả nghi, bây giờ tôi sẽ ngồi vào cạnh anh, mời anh phối hợp với tôi." Dứt lời, cô rút về thân mình, sau đó xoay người sẽ rời khỏi chỗ ngồi, không ngờ Kim Myung Soo nhanh hơn cô một bước, giành trước ngồi vào bên người cô.

Kéo cô ngồi xuống, anh dùng thân hình cao lớn cường tráng của mình ngăn lại thân hình mảnh khảnh của cô, đem cô ôm vào trong ngực.

"Anh làm cái gì!" Cô thấp giọng, trên mặt vẫn tươi cười xán lạn.

"Người nào?" Anh cũng cười, tay trái thừa cơ ôm láy eo nhỏ của cô.

"Hướng hai giờ, còn có, mau cho buông tay ra." Rặng mây đỏ nháy mắt trèo lên hai gò má, cô không dấu vết đẩy bàn tay to trên lưng ra, nhưng không địch lại sức mạnh của anh.

"Không phải muốn giả vờ làm người yêu sao? Như vậy mới giống." Anh vừa nói vừa nhìn lại hương hai giờ, kết quả là người đàn ông đập vào mắt làm cho sắc mặt anh khẽ biến.

Chết tiệt! Làm sao ông ta lại có mặt ở trong này?

Phát hiện Kim Myung Soo đưa mắt nhìn đến, ngồi ở gần cửa nhà ăn, một người đàn ông tuổi chừng năm mươi lập tức gật đầu cười, sau đó liền thấy ông ta đứng dậy, bước nhanh đi đến bên hai người.

"Kim tiên sinh, thật khéo, không ngờ lại gặp được anh ở đây." Yoo Jae Suk lịch sự chào hỏi, trong lòng lại hô to may mắn. Kỳ thực gần đây ông luôn tìm Kim Myung Soo, gọi điện thoại mấy chục lần, lại không có ai bắt máy, kết quả là lại gặp được cậu ta ở đây.

"Luật sư Yoo." Kim Myung Soo tỏ ra lạnh nhạt.

" Cái kia...... Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện với cậu một chút không?"

"Chúng tôi đang dùng cơm." Không quá khách khí hạ lệnh trục khách.

Huých một cái uyển chuyển từ chối, Yoo Jae Suk cũng không xấu hổ, trên mặt vẫn cười ôn hòa vô hại. "Như vậy kia, xin hỏi khi nào cậu có thời gian? Chúng ta hẹn một cái thời gian gặp mặt thế nào? Tôi gần đây gọi điện thoại cho cậu mấy lần nhưng không thấy cậu nhận máy."

"Ngại quá, gần đây tôi rất bận, cho nên không thời gian gọi điện trả lời, về phần gặp mặt, lần sau tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài được không?"

"Cũng tốt, hai ngày tới tôi đều rảnh, cậu định khi nào thì gọi điện thoại cho tôi?" Yoo Jae Suk nháy mắt mấy cái, trong đôi mắt ôn hòa đây trí tuệ.

Ăn nhiều bế môn canh như vậy, đối với Kim Myung Soo tứ lạng bạt thiên cân, ông đã sớm luyện ra một thân "Triền công".

Ông già đáng chết! Kim Myung Soo trong lòng mắng, trên mặt lại mỉm cười. "Ngày kia thế nào?"

"Ngày kia cũng tốt, tôi vừa vặn cũng rảnh, nhưng nếu cậu lại đột nhiên bận, tôi cũng không ngại đến quý phủ đi một chuyến. Nghe nhân viên công ty nói gần đây cậu vừa khéo được nghỉ dài hạn, ở nhà nghỉ ngơi, tôi nghĩ tôi hẳn là sẽ không vừa khéo đên không đúng lúc."

Trừng mắt nhìn Yoo Jae Suk trong mắt khôn khéo, Kim Myung Soo da mặt run rẩy vài cái.

"Cậu cũng biết, chuyện di sản tốt nhất là nên nhanh chóng xử lý, bằng không ──"

"Luật sư Yoo." Kim Myung Soo đột nhiên nói chen vào. "Con người của tôi không thích ở thời gian tư nhân nói chuyện công việc, 'Chuyện kia' chúng ta sẽ nói sau, được chú?" Anh nhấn mạnh.

Tuy Kim Myung Soo sắc mặt khó coi, cả người tỏ ra không vui, nhưng Yoo Jae Suk trên mặt tươi cười lại không giảm nửa phần, chỉ thấy ông vỗ bả vai Kim Myung Soo, giống như tình cảm hai bên rất tốt.

"Cũng được, tôi đây sẽ chờ điện thoại của cậu, nhưng xin cho phép tôi nhắc nhở cậu một chuyện, hạn định kế thừa có tác dụng trong vòng ba tháng, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt thời gian, đừng buông tha cho quyền lợi bản thân, về phần những chuyện cũng khá quan trọng có liên quan khác, một tháng trước tôi đều đã fax cho cậu, hẳn là cậu rõ ràng rồi chứ?"

"Luật sư Yoo, ông thực sự......" Biểu cảm và giọng điệu đều nguy hiểm lên.

"Tôi biết!" Yoo Jae Suk đột nhiên nói tiếp. "Nhìn vẻ mặt của cậu thì hẳn là đã kahs rõ ràng, tôi đây bớt lo. Cậu tiếp tục dùng cơm, tôi không quấy rầy, gặp lại sau!" Dứt lời, nhanh như chớp trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó nhìn sắc mặt càng ngày càng đen Kim Myung Soo tặng một nụ cười vô hại.

"Hạn định kế thừa?" Park Ji Yeon uống một ngụm nước, dùng giọng điệu bình thường mở miệng hỏi: "Lệnh tôn lệnh đường không phải đều đã qua đời sao?"

"Là thân thích của cha tôi, bởi vì dưới gối không con, cho nên trước khi lâm chung để lại chút tiền." Chết tiệt! Ông già đáng chết kia không mở bình sao biết trong bình có gì, rõ ràng cùng anh đối nghịch!

"Theo tôi biết, cha anh là con trai độc nhất."

Trí nhớ của cô tốt đến phát điên! Mỉm cười, anh đáp: "Là bà con xa thân thích."

"Là như vậy a, là bà con xa thân thích mà lại đem tài sản lưu cho anh, xem ra tình cảm của anh và họ rất tốt."

"Là cũng không tệ." Ngữ khí của cô nghe qua thì bình thường, nhưng là nghe vào trong tai anh lại chết tiệt làm cho anh cảm thấy rất cổ quái, cứ cảm thấy như cô hình như đang dò hỏi gì đó.

"Cho nên vị luật sư Yoo kia chính là luật sư của bà con xa thân thích cảu anh nha?"

Cô nhớ ra rồi, ở ngày cuối cùng ở công ty, có vị "Trang tiên sinh" gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại không có nhận, mặt khác, ngày đầu tiên cô đi theo anh về nhà, cô nghe thấy Đại Hùng trong công ty cũng nói với anh, có vị "Luật sư họ Trang" gọi điện thoại tìm anh...... Sẽ không phải chính là vị luật sư Yoo này đi?

Rất rõ ràng, anh trốn tránh luật sư Yoo, vì sao?

"Đúng." Anh chỉ trả lời một chứ, hy vọng nhanh chóngkết thúc đề tài này.

"Tên của ông ấy là?"

"Em hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Trong mắt xếch tinh quang chợt lóe, nhưng cũng lập tức biến mất. "Tôi có một nguwofi bạn nổi tiếng gần đây muốn ly hôn, muốn tìm một luật sư đáng tin cậy giúp cô xử lý công việc ly hôn, tôi thấy vị luật sư Yoo kia cách nói năng vừa thành khẩn lại già dặn, hẳn là một luật sư đnág tin cậy, cho nên muốn hỏi một chút chuyện của ông ấy thôi."

"Em nhìn sai rồi, thực ra ông ta rất thực tế, phí ủy thác cao dọa người, bản sự thì cũng bình bình thường thường." Kim Myung Soo ra sức bôi xấu Yoo Jae Suk.

"Nhưng ......"

"Tôi có rất nhiều bạn làm luật sư, nếu em cần, tôi có thể giới thiệu tốt nhất cho em."

Nhìn anh khẩn cấp muốn kết thúc đề tài, Park Ji Yeon khóe miệng cong lên, sau đó quyết định như anh mong muốn, ngưng hẳn đề tài này. "Được rồi, tôi sẽ tìm thời gian gọi điện thoại cho bạn của tôi, đến lúc đó lại phiền anh."

Thấy cô cuối cùng cũng chịu kết thúc đề tài này, Kim Myung Soo nhẹ nhàng thở ra. "Không thành vấn đề."

"Nhưng......" Park Ji Yeon một tiếng "Nhưng" làm cho Kim Myung Soo lại đề phòng đứng lên. "Tôi mặt khác còn có một sự kiện muốn phiền anh."

"Chuyện gì?"

"Vị luật sư Yoo kia đã rời đi, có thể hay không phiền anh rút tay ra khỏi lưng tôi?" Khuôn mặt tươi cười nhanh chóng biến thành cảnh cáo. Trừng mắt nhìn bàn tay to không an phận trên lưng, Park Ji Yeon không vui cong môi.

Ôm liền ôm, có cần phải sờ loạn lên lên xuống xuống sao? Anh căn bản là đang ăn đậu phụ cô!

Có lẽ là vì giận dữ, cô cảm thấy tim mình đập thật nhanh, cả người nhiệt huyết sôi trào.

"Eo cảu em thật nhỏ." Anh làm bộ như không nghe thấy cô nói.

"Kim tiên sinh, mời anh tự trọng, bằng không đừng trách tôi đối với anh sử xuất phi thường thủ đoạn!" Cô không phải người thích bạo lực, nhưng anh luôn có biện pháp làm cho cô kìm lòng không đậu muốn đánh anh.

"Đánh là tình, mắng là yêu, tôi tuyệt không để ý em làm gì tôi, cho nên đến đây đi! Tôi chờ đợi tình yêu của em đã thật lâu." Một bộ như chờ đợi nghênh đón tốt đẹp tương lai.

Ba vạch đen rơi xuống trán, Park Ji Yeon không nói gì trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi trước mắt.

Lãnh ngạnh (lanh lùng ngang bướng) của anh trước đây căn bản đều là giả vờ đi? Anh ta căn bản chính là vô lại tận xương!

"Thế nào? Không phải là em sẽ đối với tôi tình tình lại yêu yêu sao?" Nhìn cô dám giận không dám đánh, anh không nhịn được cười ra tiếng.

"Anh ──" Trừng mắt anh, hung hăng trừng mắt nhìn người đang cười đến càn rỡ, nghĩ muốn một cước đem anh đá úp mặt xuống đất mất mặt xấu hổ, nhưng là cô không thể, bởi vì vệ sĩ vô luận ở tình huống nào cũng phải bảo vệ cố chủ, không thể cùng cố chủ phát sinh xung đột, đây là quy định ghi trên hiệp ước, mà anh chính là ăn định điểm này mới có thể không kiêng nể gì ăn đậu phụ cô như thế!

"Có thể như vậy ôm em vào ngực thật tốt." Hiểu được cô không thể phản kháng, anh càng ôm chặt cô hơn, cũng cúi đầu ngửi mùi hương mê người của cô.

"Anh đừng tới gần tôi như vậy!" Nhiệt độ cơ thể của anh làm nóng thân thể cô, hơi thở của anh trêu chọc mỗi một cái lỗ chân lông của cô, một dòng điện mãnh liệt lóe leenkhi da thịt hai người chạm vào nhau, làm cho thân thể cô không khỏi run nhẹ.

Anh nghe không thấy của cô giận ngữ, chỉ cảm thấy cánh môi anh đào mềm mại đỏ tươi trước mắt thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

Liếm liếm môi, con ngươi đen nháy mắt trở nên thâm thúy. "Nếu bây giờ tôi hôn em, liệu em có thưởng tôi một bàn tay không nhỉ?"

Nghe vậy, cô luống cuống trừng lớn mắt. "Anh, anh đừng nói đùa ! Nơi này là nhà ăn nha!"

"Tôi không phải nói đùa, người yêu nằm trong ngực, tôi rất khó bảo trì lý trí." Một chút, chạm môi lên vành tai mềnh nhỏ của cô, anh thực sự rất muốn đợi đến khi cô chấp nhận tình cảm của anh, nhưng dục vọng là như vậy mãnh liệt, mãnh liệt đến mức anh không cần dùng một bàn tay đổi một nụ hôn. Thật sâu nhìn vào đôi môi anh đào đầy dụ hoặc, anh biết lý trí đã rời khỏi anh rất xa. "Một chút là tốt rồi, làm cho tôi hôn một chút là tốt rồi, được không?"

"Tôi mới không...... Ngô!" Lời cự tuyệt lập tức biến mất trong khoang miệng ẩm nóng.

Trừng mắt to, Park Ji Yeon không thể tin được anh thế nhưng thật sự hôn cô, ngay khi cô đang muốn mở miệng cự tuyệt, ngay tại trong nhà ăn chúng mục!

"Chúa ơi, đôi môi em thật ngọt, cho dù như thế này khiến em muốn thưởng cho tôi mười bàn tay, tôi cũng cam tâm tình nguyện." Anh thỏa mãn thở dài, sau đó nâng cao gáy cô, hôn sâu.

Cô hẳn là nên tát anh một cái, hoặc là đấm vào bụng anh một quyền, hoặc tiếp nữa là cô cũng có thể đem anh đẩy ngã, điều đó đối với cô đều là chuyện dễ dàng, chỉ cần cô một động tác...... Một động tác......

Nhưng là của cô đầu óc vì sao hôn trầm như vậy? Sự run rẩy khắp người là thế nào?

Đôi mắt trừng lớn dần dần mê ly, trong ánh nhìn chăm chú của con ngươi màu đen, trong đầu suy nghĩ từng chút từng chút xói mòn, chỉ còn lại cảm xúc nôn nóng và khát vọng làm người ta khó nhịn, làm cho cô không tự chủ được ôm lấy anh.

"Khụ khụ!"

Bên cạnh bàn truyền đến tiếng ho khan to rõ, nghe tiếng, đôi mắt mê ly lập tức trợn to, lý trí cũng lập tức quay lại, đối mặt động tác hai người lúc này, Park Ji Yeon hung hăng hít sâu một hơi, đặc biệt là khi cô phát hiện hai người đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người trong phòng ăn mà bản thân lại không chút cảm giác, trong lòng chợt khởi xấu hổ và khiếp sợ khiến cô muốn chết.

Trời ạ! Cô đang trong giờ trực, mà cô, thế nhưng bởi vì một nụ hôn mà mất đi cảnh giác?! Cô, cô thật sự quá thất bại.

Ôm hai gò má đỏ bừng, Park Ji Yeon vừa thẹn vừa xấu hổ xoay mặt ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng tự phỉ nhổ mình.

Cô thật sự quá tệ cũng quá mất mặt, ai tới nói với cô nơi nào có động, cho cô chui xuống một chút đi!

"Tiên sinh, xin phép quấy rầy một chút, xin hỏi món gà xông khói sốt tương (*) là của ai ?" Một phục vụ nam nhìn không chớp mắt, mặt không chút biểu cảm bưng hai phần ăn, thẳng lưng đứng bên bàn, dường như trước mắt chuyện gì cũng chưa xảy ra.

"Tạì sao anh không đến muộn chút." Trước mặt mọi người hôn môi bị người thấy, Kim Myung Soo chẳng những không biết xấu hổ, còn dám trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ làm hỏng việc tốt của anh.

"Bởi vì hôm nay khách rất đông, bởi vì bữa ăn rất nóng, bởi vì tôi không muốn đi vòng thêm một chuyến." Giống như không phát hiện ánh mắt không vui của Kim Myung Soo, nhân viên phục vụ vẫn mặt không chút biểu cảm bưng bữa ăn, mà thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt, không ngại không sợ của anh làm cho Kim Myung Soo rất thưởng thức.

"Đặt đồ ăn trên bàn đi." Gõ vào mặt bàn, Kim Myung Soo quyết định không trách cứ anh ta.

"Vâng, vậy cơm thịt bò hun khói và rượu đỏ?"

"Giống nhau, đặt lên bàn là được rồi."

"Vâng." Nhân viên phục vụ theo lời đem hai phần ăn trên tay đặt xuống bàn, lại hỏi: "Xin hỏi còn cần phục vụ gì nữa không?"

"Tạm thời không có."

"Tôi đây có thể đề nghị chút không?"

Không ngờ anh có chuyện muốn nói, Kim Myung Soo nhíu mày không sao cả cười cười. "Anh nói xem."

"Đi ra ngoài cửa lớn rẽ phải năm trăm mét có một khách sạn không tệ, ngài có thể lo lắng một chút." Nói xong, nhân viên phục vụ cúi người, mặt không chút biểu cảm xoay người đi, nhưng mà những người khách khác dùng cơm một bên nghe đoạn đối thoại mà phá ra cười ra tiếng.

"A......" Nghe tiếng cười, Park Ji Yeon che mặt, cúi đầu càng thấp.

Lần này cô thật là mất hết mặt mũi, mà đầu sỏ gây nên chính là người đàn ông ngồi bên người cô! Sau khi trở về, cô nhất định phải tìm anh hảo hảo tính toán sổ sách!

Nghe mọi người cười, Kim Myung Soo chính là sờ sờ cằm, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó quay đầu hỏi: "Tôi cảm thấy đề nghị của anh ta rất tốt, em có muốn đi không?"

Lại một lần nữa, cười vang.

Trong phòng ăn mỗi người đều rất bội phục Kim Myung Soo gặp biến không sợ, chỉ có một người ngoại lệ.

"Đồ trứng thối!" Tức giận đứng dậy, Park Ji Yeon mặt đỏ bừng dùng sức dẫm chân thật mạnh, sau đó bỏ lại hai tờ tiền màu hồng, liền lôi kéo kia khóc thét nam nhân bước nhanh chạy ra nhà ăn.

Về sau đánh chết cô, cô đều sẽ không lại bước vào này gian nhà ăn !

"Đánh là tình, mắng là yêu, hôm nay em vừa đánh vừa mắng tôi, tôi thật sự rất vui!

Mắt nhìn mũi, lỗ mũi nhìn tâm......

"Nhưng chính là lãng phí mất một bữa cơm trưa, hai nghìn đồng kia tôi sẽ thêm vào trong thù lao của em."

Mắt nhìn mũi, lỗ mũi nhìn tâm......

"Kỳ thực anh chàng nhân viên phục vụ kia rất ngốc, em nói có đúng không?"

Mắt nhìn mũi, lỗ mũi nhìn tâm......

"...... Rốt cuộc em muốn tức giận đến khi nào." Độc thoại chán chê, bị người không thèm nhìn cả buổi chiều Kim Myung Soo, xem ra trước mắt vô luận anh thế nào cũng không thể kéo lại sự chú ý của người con gái anh thích được rồi, nản lòng cào tóc.

Đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ rút về, Park Ji Yeon nhìn cũng không nhìn Kim Myung Soo liếc mắt một cái, tự mình đi đến bếp rót nước uống.

Kim Myung Soo đi theo vào bếp. "Chuyện khi chiều là của tôi sai, tôi thật sự xin lỗi, em đừng tức giận nữa."

Đem thanh âm bên tai làm như không khí, Park Ji Yeon đem cốc nước hứng nước, sau đó lại quay lại phòng khách.

"Rốt cuộc thế nào em mới chịu nguôi giận?" Kim Myung Soo tự nhiên một đường đi theo. "Không trải qua của ngươi đồng ý liền hôn ngươi, là của tôi sai, khách sạn ô tô cái kia vấn đề cũng là tôi miệng tiện, toàn bộ đều là của tôi sai, muốn tôi nói vài lần thực xin lỗi tôi đều nói, chính là cầu xin ngươi đừng sinh liên tục khí."

Chết tiệt! Lúc trước anh làm sao có thể cho rằng dùng một bàn tay có thể đổi được một nụ hôn? Kết quả đâu, tự làm bậy không thể sống! Tư vị bị cô vắng vẻ hảo khổ.

Hừ lạnh một tiếng, Park Ji Yeon mở cửa phòng khách ra, đi ra ngoài cửa, bắt đầu tuần tra quanh nhà.

"Từ khi từ nhà ăn về đến giờ đều đã qua tám giờ, rốt cuộc em còn muốn giận bao lâu nữa?" Anh đi theo phía sau cô làm cái đuôi, bước chậm sóng vai, hoàn toàn phối hợp với tốc độ của cô. "Em đã tám giờ không mở miệng nói chuyện, ít nhất em cũng phát ra chút thanh âm a, cho dù là mắng tôi cũng không sao, được không?"

Không để ý chính là không để ý, dưới ánh trăng, Park Ji Yeon cẩn thận kiểm tra xung quanh căn nhà, xác định có vật phẩm gì khả nghi hay không.

Triệt để bị người ta vắng vẻ, Kim Myung Soo trừ bỏ hối hận vẫn là hối hận!

Sớm biết một nụ hôn phải trả giá lớn như vậy, lúc trước nên hôn lâu một chút, như vậy còn có vẻ có lời, nhưng này suy nghĩ để ở trong bụng nghĩ tốt rồi, nếu như nói ra, chỉ sợ đời này kiếp này anh đừng vọng tưởng lại cùng cô nói thêm một câu.

Chẳng qua anh luôn cho rằng của cô tính tình rất tốt, không ngờ khi tức giân lại quật như vậy, về sau anh phải chú ý một chút, không thể lại chọc giận cô, bằng không lại thêm một cuộc chiến tranh lạnh, anh muốn ăn cũng không tiêu.

Sờ sờ mũi, anh nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cô, tiếp tục ăn nói khép nép: "Được rồi được rồi, em không muốn nói chuyện cũng không sao, nhưng ít ra cũng ăn một chút chứ? Cơm trưa em chưa ăn, nếu cả bữa tối cũng không ăn, em sẽ đau dạ dày."

Căn cứ vào thương tiếc và xin lỗi, từ khi từ nhà ăn vừa trở về, anh lập tức xuống bếp nấu bát mỳ hiến đến trước mặt cô, kết quả cô đá cũng không đá, liền ngay cả bữa tối cơm hải sản anh tỉ mỉ nấu cũng không được cô sủng hạnh.

Trở lại trước cửa lớn, Park Ji Yeon nhìn ra đường cái bên ngoài, lại xác định không có động tĩnh gì sau mới trở vào trong phòng, mà Kim Myung Soo tự nhiên cũng đi theo vào trong phòng.

Ở trong phòng khách, mở chăn ra trên sofa, Park Ji Yeon chậm rãi nằm xuống trên sofa.

"Ji Yeon......"

"Phiền anh làm ồn đến tôi." Cô rốt cục mở miệng, nhưng câu đầu tiên mở miệng cũng là lệnh đuổi khách. "Tôi mệt, muốn đi ngủ." Nói xong, đắp chăn nằm trên sofa.

Hiểu được cô chính là muốn đuổi anh đi, nhưng là nhìn khuôn mặt an tường của cô khi nhắm mắt, trái tim anh lập tức mềm mại.

Anh chưa từng quan sát cô khi nghỉ ngơi, nhưng là anh biết mỗi lần khi anh thức đêm làm việc, cô nhất định sẽ không nghỉ ngơi, nhưng là đến sáng, cô nhất định dậy sớm hơn anh, chỉ cần anh đi ra cửa phòng, là có thể xuyên qua cửa sổ phòng khách nhìn đến cô ở trước sân luyện quyền.

Hơn một tuần nay, thời gian ngủ của cô luôn ngắn hơn anh, cô nhất định rất mệt, đêm nay anh hẳn là nên để cô hảo hảo nghỉ ngơi.

Ngồi xổm bên sofa, nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh như phù dung trong nước, anh hạ giọng nói chuyện với cô.

"Sofa ngủ không ngon, trên lầu có phòng ngủ cho khách, em lên lầu ngủ đi, được không?" Đây là lần thứ bốn anh muốn cô đi lên lầu ngủ, nhưng là anh biết cô nhất định sẽ không chịu.

Anh biết vệ sĩ ở buổi tối phải nghỉ ngơi ở nơi có thể bảo hộ cố chủ, cho dù thời gian nghỉ ngơi vẫn như cũ, nhưng anh thật sự không muốn để cô ủy khuất như vậy.

"......" Cô im lặng trở mình, đưa lưng về phía anh.

Quả nhiên.

Thấy cô trầm mặc cự tuyệt, anh nhẹ nhàng thở dài, không làm ồn cô. "Được rồi, vậy ngủ ở đây đi, tôi bật điều hòa giúp em."

Cầm lấy điều khiển điều hòa từ xa bật điều hòa, anh điều chỉnh độ ấm điều đến hai mươi sáu độ thích hợp nhất cho giấc ngủ.

Quay đầu, lại nhìn cô một cái, anh nhẹ nhàng đi đến cửa phòng làm việc, không muốn tiếng bước chân cảu mình quấy rầy đến cô.

Ông chủ, tôi sẽ bảo vệ cho anh( Myungyeon )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ