"Hiệp lý, Hoa hải nghệ lâm lại vừa đưa hoa đến." Trợ lý riêng Lý Dã bất đắc dĩ đi vào phòng làm việc của Hiệp lý để báo cáo.
Bởi vì quảng cáo rùm beng "Hoàn thành mọi nhiệm vụ", nên đưa hoa có quy định là người được tặng hoa bắt buộc phải nhận hoa, phải tự tay kí nhận, cho nên hễ là hoa tặng cho Hiệp lý Triển Hực Dực thì tám, chín phần mười là do tiệm hoa kia đưa tới. Vì bọn họ có một khả năng kinh khủng như gián, đó là đánh mãi cũng không chết, một ngày có thể đi đến cả chục lần, thậm chí còn có thể đứng đợi ở cửa lúc tan tầm để chặn người, bó hoa chắc chắn phải giao được, ngày đến Hiệp lý mặt lạnh như tiền của bọn họ sau một tháng bị quấn lấy như vậy cũng phải cúi đầu xưng thần, đành phải thỏa hiệp, tự mình ký nhận.
Thế nhưng thỏa hiệp là thỏa hiệp, mỗi lần tiệm hoa kia đưa hoa đến, Trợ lý riêng là cậu đây cũng sẽ bị cấp trên dùng ánh mắt lạnh lẽo mà chém giết suốt trong vài phút, rồi giờ làm việc tiếp theo cũng sẽ bị hành hạ cho mất nửa cái mạng. Cho nên nếu nói Hiệp lý ghét "Hoa hải nghệ lâm", thì cậu chính là hận chết "Hoa hải nghệ lâm", hại cậu cứ vài ngày là phải chịu loại tai vạ dã man như vậy, rõ là đáng ghét muốn chết mà!
"Cậu nói là 'Hoa hải nghệ lâm' ?" Triển Hựu Dực đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Vâng ạ." Lý Dã dè dặt trả lời.
"Là cô gái hôm qua đưa hoa tới sao?"
"Dạ?" Căn bản không nghĩ đến chuyện Hiệp lý lại hỏi cậu một câu hỏi như vậy, Lý Dã sửng sốt, nhăn mày nhăn mặt, gắng sức nhớ lại xem cô gái hôm qua đưa hoa tới trông như thế nào. "Tôi cũng không dám chắc nữa, nhưng không phải là cô mỹ nữ thường hay đưa hoa đến đâu ạ, mà là người hơi mập một chút..." Cậu còn chưa kịp nói xong thì đã thấy cấp trên lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng lao ra khỏi phòng làm việc.
Lý Dã bị dọa đến trợn mắt há mồm, không khỏi nghi ngờ có phải hai mắt mình có vấn đề gì rồi hay không. Có phải mới rồi Hiệp lý đã lao ra không? Là cậu nhìn nhầm rồi đúng không?
Cậu gãi đầu, lại cau mày, thật sự là rất tò mò nha, nhìn không được mà nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc để đi xem rốt cục là có chuyện gì. Nào biết lúc cậu mới chỉ chạy ra được khỏi phòng làm việc thì Hiệp lý sớm đã chạy đến lối ra vào của bộ phận rồi, bây giờ đang đối mặt với em gái béo mang hoa đến kia. Nhìn bộ dạng của Hiệp lý thì không phải là lao ra đâu, mà là phi ra mới đúng.
"Anh Triển, phiền anh ký nhận hộ cho, cảm ơn." Quảng Nhân Nhân đem giấy biên nhận cùng bút bi đưa cho Triển Hựu Dực, mỉm cười với hắn. Không nghĩ tới nhanh như vậy bọn họ đã gặp lại nhau, là lần thứ ba trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó nha, thực vô cùng kỳ diệu mà!
"Lần sau nếu nhận được điện hoa giao tặng tôi, có thể thay tôi từ chối được không?" Triển Hựu Dực nhận lấy giấy bút, vừa ký tên vừa lên tiếng hỏi cô.
"Thật xin lỗi, tiệm hoa không phải do tôi mở, chuyện như vậy tôi cũng không có cách nào giúp được." Quảng Nhân Nhân lắc đầu, áy náy nói.
"Nếu là cô mở, cô sẽ giúp tôi sao?" Hắn hỏi tiếp.
"Chuyện này... Anh biết là không có chủ tiệm nào lại từ chối khách hàng cả, như vậy không phải là tự cắt đứt đường sống của mình rồi hay sao?" Cô cười khan, trả lời hắn.
"Vậy đổi cách khác là được rồi, lần sau cô cứ đem hoa vứt luôn đi, coi như là đã đưa, được không?" Hắn đưa giấy biên nhận và bút bi trả lại cho cô.
Quảng Nhân Nhân lắc đầu. "Không làm vậy được, vì tôi cần giấy biên nhận có chữ kí của anh để đưa cho khách hàng thì mới nhận được tiền."
"Vậy một lần tôi kí cho cô mười chữ để dự trữ là được rồi, không đủ thì cứ đưa biên nhận đây, tôi kí thêm cho."
"Không làm vậy được đâu." Cô lại lần nữa lắc đầu.
"Cô cố ý gây khó dễ cho tôi đúng không?" Triển Hựu Dực khoanh hai tay trước ngực, ung dung hỏi cô: "Chỉ cần có tiền lời là được rồi, hơn nữa khi cô đi ra khỏi cửa, nó cũng đi vào thùng rác thôi."
"Đừng đùa chứ, hoa đẹp như vậy, ai lại nỡ vứt vào thùng rác cho được?"
Triển Hựu Dực nhếch nhẹ lông mày, dùng hành động chứng minh mình không hề nói đừa, trực tiếp cầm lấy bó hoa đang để tạm trên chiếc bàn sắt, ném thẳng vào thùng rác với một đường bay đẹp tuyệt.
"Này!" Quảng Nhân Nhân không tin được mà quát to một tiếng, không kịp nghĩ gì, nhanh chóng chạy đến lấy bó hoa ra khỏi thùng rác.
"Hoa này là người khác dùng tiền của mình mua tặng anh đó!" Cô tức giận nói với hắn.
"Tôi không bảo bọn họ tặng." Hắn hếch miệng lên, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét phiền phức.
"Cho dù là vậy nhưng những bông hoa này có tội tình gì mà anh lại vứt bỏ chúng như vậy?" Cô vì những bông hoa xinh đẹp bị đối xử bất công, bị thương tổn mà giận dữ.
"Nếu cô không nỡ để tôi vứt bỏ thì tặng cho cô là được rồi."
"Tặng cho tôi?" Cô ngẩn người ra.
"Nếu cô không muốn thì cô đừng cản tôi vứt nó đi." Vừa nói, hắn vừa đưa tay làm ra vẻ muốn lấy bó hoa cô mới nhặt về, giờ đang ôm trong lòng kia ra, khiến cô giận đến mức dùng một tay đẩy tay hắn ra.
"Tôi muốn!" Cô ôm lại bó hoa vào trong lòng như muốn bảo vệ nó, hung hãn trừng mắt nhìn hắn.
Triển Hựu Dực không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, làm cho những người khác trong phòng làm việc sợ đến mức hóa đá, ngây ra như phỗng.
"Nếu cô đã nói thích rồi thì sau này toàn bộ hoa tặng cho tôi sẽ thành tặng cho cô, cô chỉ cần đem biên nhận lại cho tôi kí là được rồi." Hắn đổi cách thuyết phục cô.
"Không thể làm như vậy được!" Cô ra sức từ chối.
"Lại nữa rồi. Sao lại không thể?" Dường như hắn đang cố ý trêu chọc cô, hỏi tiếp.
"Đây là vấn đề về chữ "tín", nếu như khách hàng biết được hoa căn bản không đưa đi, sau này còn ai có can đảm đến tiệm chúng tôi mua hoa nữa?" Cô nói với lí lẽ vững chắc.
"Được rồi, cô có quyền đưa, tôi có quyền vứt. Cô đưa thì tôi vứt." Hắn nhún nhún vai, làm ra vẻ mặt chả phải chuyện gì lớn.
Quảng Nhân Nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn, hai gò má trắng nõn, mềm mại vì tức giận mà phồng lên, còn có vẻ đỏ lên nữa, thoạt nhìn tựa như một trái đào mật thật ngon mắt, khiến cho người khác có cảm giác muốn cắn thử một ngụm.
Triển Hựu Dực nhìn cô không chớp mắt, khóe miệng có hơi cong lên vì tâm tình vui vẻ, nhưng ánh mắt nhìn Quảng Nhân Nhân lại giống như muốn khiêu khích, dường như là cố ý chọc giận cô vậy.
Sớm biết hắn tim thối mắt hỏng thế này thì tối qua cô không nên giúp hắn, Quảng Nhân Nhân giận dữ nghĩ.
Hai người, một kẻ thì tức giận, kẻ kia thì nhàn nhã tạo thành một bầu không khí kì quái, những cũng chỉ là thế giới của hai người bọn họ mà thôi, không ai có thể xâm nhập vào được. Trên thực tế, cho dù có muốn thì cũng chỉ lực bất tòng tâm mà thôi, vì tất cả mọi người trong phòng làm việc đều lặng im mà mở to hai mắt, trên mặt hiện lên mấy chữ tin được chết liền, sững sờ nhìn vào cái màn không biết nói gì hơn để mà mô tả đang diễn ra trước mắt họ lúc này. Mỹ nam tử núi băng của bọn họ, Hiệp lý đại soái ca của bọn họ, vậy mà giờ đây lại đang đấu võ mồm với một em gái béo. Có phải bọn họ đang nằm mơ không vậy? Có khi nào mặt trời ngày mai sẽ mọc từ hướng tây không vậy? Không khéo ngày mai trời sập cũng nên? Chuyện này đúng là rất khó mà tin cho được đó!
"Cầm đi!" Không muốn lại cùng hắn đấu mắt nữa, Quảng Nhân Nhân đem bó hoa đang ôm nhét vào lòng Triển Hựu Dực, quay người rời đi, tính nhắm mắt làm ngơ, để mặc hắn muốn làm gì bó hoa đó cũng được.
"Đợi đã!" Hắn kéo cô lại, ngăn không cho cô rời đi.
"Làm gì vậy?" Cô quay lại, giọng điệu không chút kiêng nể gì, trừng mắt nhìn hắn.
"Cô không cần bó hoa này à?"
"Không cần!" Cô giận dữ nói.
"Vậy thì, tôi có thể ném nó vào thùng rác, đúng không?" Hắn nhếch lông mày hỏi.
"Tùy anh!" Quảng Nhân Nhân vùng người ra, muốn hất tay hắn ra, nhưng tay hắn lại siết chặt lấy cô, dường như không có ý muốn buông ra.
"Lúc nãy tôi vừa mới nói việc cô từ chối giúp tôi chuyện đặt hoa tặng cho tôi..." Hắn nhắc lại yêu cầu lúc nãy một lần nữa.
"Không thể được!" Cô thẳng thừng từ chối hắn.
"Nếu tôi bù đắp tổn thất của việc từ chối thì sao?" Hắn lại đổi cách thuyết phục cô.
"Vậy thì anh đi mà nói với bà chủ, tôi chỉ là một người làm công, không quyết định được." Cô đẩy vấn đề sang cho bà chủ vì không muốn cùng hắn dùng dằng nữa, không nghĩ đến tiếp theo hắn lại có thể nói như vậy ——
"Được rồi, vậy cô chờ tôi một chút, tôi với cô cùng quay về tiệm hoa."
"Hả?" Cô ngẩn người ra, cằm thiếu chút nữa là rớt xuống đất.
"Cầm hoa giúp tôi cái đã." Triển Hựu Dực đem bó hoa trên tay nhét lại vào trong lòng cô, nhanh chóng xoay người đi về phía phòng làm việc.
"Lý Dã, tôi đi ra ngoài một lúc, có chuyện gấp gì mà cậu không giải quyết được thì gọi điện cho tôi." Hắn vừa đi vừa dặn dò trợ lý riêng, trong chốc lát đã về đến phòng làm việc, cầm lấy áo khoác vắt trên lưng ghế dựa cùng di động trên mặt bàn, chìa khóa xe, thoáng cái đã quay lại bên cạnh Quảng Nhân Nhân vẫn còn đang ngây người ra tại chỗ.
"Đi thôi." Hắn khoác áo vét vào, nói với cô.
Quảng Nhân Nhân vẫn ngây ngốc nhìn hắn, bị hàng động đáng sợ xuất hiện đột ngột của hắn dọa cho choáng váng. Hắn có đang nghiêm túc không vậy?
"Đi nào!" Hắn lại giục lần nữa, thấy cô một chút cũng chả chịu nhúc nhích, liền nhanh chóng nắm lấy tay cô, rồi kéo cô đi.
Một kẻ đang hóa đá bị lôi đi mất, để lại một đống người mắt chữ O mồm chữ A, tất cả mọi người trong phòng làm việc đều ngây người, choáng váng, ngẩn cả người ra, nghi ngờ có phải mắt mình bị gì rồi hay không, hay là bản thân sơ ý ngủ quên giữa chừng?
Một người đưa tay nhéo má người khác, sau đó hỏi: "Có đau không vậy? Có phải tôi đang nằm mơ hay không?"
Hiệp lý đại soái ca mà lại chủ động nắm lấy tay của em gái béo kia sao?
Là mơ đúng không? Là mơ đúng không vậy? Nhất định chỉ là một giấc mơ thôi mà, đúng không?
Nếu không phải là mơ mà là thật thì đúng là rất đáng sợ đó nha!
Một đóa hoa tươi thắm... Không đúng, phải nói là một cành cỏ xanh non mơn mởn cắm trên bãi phân trâu mới đúng!
Quảng Nhân Nhân bị bắt cóc, kẻ bắt cóc tên là Triển Hực Dực! Lời này nếu nói ra, không khéo lại bị người ta cười cho, bảo là vừa ăn cướp vừa la làng cũng nên ấy chứ.
Nhưng là sự thật chính là sự thật nha, Triển Hựu Dực nói muốn cùng cô quay về tiệm hoa, vì cô đi xe đến để đưa hoa, nên bảo hắn chạy xe theo sau xe cô, ấy thế mà hắn lại không chịu, một hai muốn cô ngồi lên xe hắn, kết quả sau khi thỏa hiệp ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, hắn liền làm theo ý của mình, coi lời chỉ dẫn của cô như gió thoảng bên tai, không biết định lái xe đi đâu nữa đây.
"Này, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy hả? Anh lái xe đi đâu vậy?" Cô nhẫn nhịn hết nổi rồi, tức giận hỏi hắn.
"Đi ăn bữa xế." Triển Hựu Dực vẫn nhìn thẳng về phía trước, trả lời.
"Tôi không đói bụng, ăn xế làm cái gì?"
"Đây là để cảm ơn chuyện tối qua."
"Giúp người vì niềm vui là chính, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cảm ơn gì cả, nên phiền anh đưa tôi về tiệm hoa giúp, không thì để tôi xuống bên đường cũng được? Tôi còn phải quay về đi làm nữa." Quảng Nhân Nhân khẽ cau mày, rồi lắc đầu mà nói.
"Cô thích đi làm như vậy à? Có bữa xế miễn phí mà không ăn, tình nguyện trở lại đi làm sao?"
"Vấn đề không phải ở chỗ miễn phí hay không, mà ở chỗ bây giờ đang là giờ làm việc của tôi." Cô nghiêm túc giảng giải đạo lý cho hắn.
"Vậy xin ra ngoài hai tiếng không được sao?"
"Hả?"
"Cô có mang theo điện thoại di động không? Nếu không có thì dùng của tôi đi." Triển Hựu Dực lấy điện thoại ra khỏi túi áo vét, đưa cho cô.
Quảng Nhân Nhân nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động của hắn, không đưa tay ra tiếp lấy, không phải cô không cầm vì đã mang theo điện thoại di động, mà là cô thực sự không hiểu nổi rốt cục hắn đang nghĩ cái gì, và vì sao mình lại phải xin nghỉ để mà đi uống trà, ăn bữa xế với hắn? Là vì tối qua đã vô tình giúp đỡ hắn một lần hay sao? "Triển tiên sinh......."
"Cô có thể gọi thẳng tên tôi cũng không sao."
Cô ngẩn ra, nhịn không được mà thốt lên: "Gọi thẳng tên?"
"Gọi Hựu Dực hay là Dực cũng đều được." Hắn gật đầu, nói.
Quảng Nhân Nhân giật mình, nhìn hắn chằm chằm, cả người hoàn toàn đông cứng. Rốt cục là đang có chuyện gì diễn ra vậy, đang đóng phim à? Đương nhiên là không phải rồi, bọn họ đâu có phải là diễn viên, sao có thể đóng phim cho được? Cô chỉ là không muốn nghĩ đến hắn nói vậy là có ý gì.
Hựu Dực? Muốn cô gọi hắn như vậy miễn cưỡng cũng có thể chập nhận được, nhưng mà Dực? Nếu cô gọi hắn như vậy thật, nếu mà để những người theo đuổi hắn hay đội cận vệ của hắn nghe được, cô chỉ có một con đường duy nhất, chết là cái chắc! Hắn không nên lấy oán trả ơn, hắn muốn hại chết cô sao?
"Triển Hựu Dực tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm chuyện gì đó rồi, không phải ai béo thì cũng "ngu ngốc hết mức" hay "vừa đơn giản vừa ngốc" đâu . Vậy nên cho dù anh nhìn tôi có không vừa mắt đi chăng nữa, cũng không nên tính kế với tôi hay tìm cách hại tôi chứ? Tôi cũng không phải đứa ngu dốt gì đâu!" Cô nói với hắn với vẻ mặt nghiêm túc, hết sức chân thành.
"Cô đang nói gì vậy?" Chân mày Triển Hựu Dực gắt gao cau lại, nhìn cô đầy nghi vấn. "Lúc nào thì tôi nhìn cô không vừa mắt? Còn nữa, vì sao lại nói tôi muốn tính kế với cô, muốn hại cô? Tôi làm gì?"
"Chẳng lẽ không phải là anh muốn lợi dụng tôi hay sao?" Cô không trả lời mà lại hỏi ngược lại.
"Lợi dụng cô?" Trong nháy mắt, chân mày của Triển Hựu Dực càng nhăn lại dữ hơn nữa.
"Mục đích anh tìm tôi đi ăn bữa xế, chính là muốn sắp đặt để cho những người ái mộ anh tình cờ bắt gặp đúng không?"
"Cô đang nghĩ gì vậy? Tại sao tôi phải làm như vậy?" Hắn cau mày hỏi, dừng xe lại tạm bên đường.
"Đương nhiên là vì muốn đánh lạc hướng những cô gái đang theo đuổi anh kia, không đúng sao?"
"Chờ một chút, trước tiên, cô để tôi suy nghĩ một chút đã." Triển Hựu Dực đưa tay ra dấu dừng lại, sau đó dùng ngón tay gõ gõ lên tay lái, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới quay đầu nhìn về phía cô. "Ý của cô là nói...", hắn thong thả mở miệng nói: "Tôi định dùng cô để tung hỏa mù, để những cô gái thích tôi kia hiểu lầm là giữa chúng ta có gì đó, rồi đem lực chú ý của bọn họ dời từ người tôi sang cô, để bọn họ chuyển hương sang hành hạ cô, công kích cô?"
"Sự việc chính là như vậy." Cô bình tĩnh gật đầu, nói.
Triển Hựu Dực chỉ cảm thấy thực dở khóc dở cười, không biết nên khóc hay cười. "Cô nghĩ tôi là ngôi sao thần tượng hay sao, cô cho rằng những người tặng hoa cho tôi, theo đuổi tôi đều là những kẻ trẻ người non dạ, chỉ biết hành động theo cảm tính, giống như theo đuổi ngôi sao à? Chẳng lẽ cô chưa từng nhìn thấy những cô gái tặng hoa cho tôi là kiểu người như thế nào sao?" Hắn hỏi cô.
Quảng Nhân Nhân cau mày, cô gắng nhớ lại những thứ cô đã từng thấy, mấy vị khách hàng đặt hoa, bọn họ vừa nhìn thì có vẻ vừa trầm tĩnh, vừa chín chắn lại xinh đẹp, chính là bộ dạng của những nữ cường nhân có thể dựng nên nghiệp lớn, cô nhịn không được mà nhíu mày, người như thế thì phải chán ghét mấy cái trò lừa bịp chứ nhỉ?
"Thế nào?" Hắn nhìn cô không chớp mắt, hỏi.
"Tôi chỉ mới nhìn thấy một vài người trong số bọn họ mà thôi." Không thể nào đại diện cho toàn bộ được.
"Một vài người là đủ rồi, bởi vì các cô ấy đều cùng một dạng như vậy cả, chín chắn, xinh đẹp, tự tin, tỉnh táo, đều là những nữ cường nhân có năng lực làm việc tuyệt vời. Vậy nên chuyện cô lo họ đến tìm cô gây phiền phức, căn bản chỉ là lo lắng không đâu, vì sự tự cao của bọn họ sẽ không cho phép bọn họ làm thế." Hắn phân tích cho cô nghe.
Là cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao? Hắn đơn thuần chỉ là muốn báo đáp chút công lao be bé của cô hồi tối thôi sao? "Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh." Biết sai mà sửa thì không còn chuyện gì tốt hơn, cô lập tức nói lời xin lỗi với hắn. "Thế nhưng chọn hôm khác để đền ơn được không? Tôi thực sự không có thói quen đi làm được một nửa rồi đột nhiên nghỉ."
"Vậy nên tôi mới muốn cô gọi điện về xin phép. Nếu cô ngại thì khi đường dây thông cứ đưa cho tôi nói là được rồi." Hắn lại đưa di động cho cô thêm lần nữa.
"Anh muốn nói như thế nào?" Cô tò mò hỏi: "Vì muốn đi ăn xế nên muốn tôi xin nghỉ hai tiếng hả?"
"Nếu như bà chủ cô đồng ý thì sau này hoa sử dụng trong lễ kết hôn của chúng ta đều giao cho quý công ty chuẩn bị." Hắn nhìn cô chằm chằm mà nói.
"Hả?" Cô hơi ngây ra một lúc.
"Cộng thêm một phong bao màu đỏ thật lớn cho bà mai." Hắn bổ sung thêm.
"Gì cơ?" Khuôn mặt cô vẫn cứ ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì. "Anh muốn kết hôn sao?"
Triển Hựu Dực đè một tiếng thở dài, quyết định bỏ cách nói vòng vo mà trực tiếp vào vấn đề chính. "Quảng Nhân Nhân tiểu thư", hắn nhìn cô chăm chú với vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, trầm giọng nói: "Anh rất thích em, xin hỏi em có đồng ý qua lại với anh xem như điều kiện tiên quyết để kết hôn hay không?"
Hai mắt Quảng Nhân Nhân biến thành hình tròn, cằm rớt xuống. Giống như một giấc mơ hoàn mỹ, đẹp đẽ, hai người bọn họ thật sự kết hôn, ân huệ có thể mở công ty mắt kính, bởi vì thật sự có quá nhiều, quá nhiều người bị rơi mắt kính.
Một chàng trai hoàn hảo, vậy mà lại cưới một cô gái béo chả có chút ưu điểm nào, tất cả mọi người đều nghĩ, có phải Triển Hựu Dực bị cô hạ độc rồi không, cho nên hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, mà cho dù biết cũng không thể tự mình khống chế bản thân cho được, thật là quá đáng thương mà!
Những nữ cường nhân mà giang hồ đồn rằng chín chắn, xinh đẹp, tự tin, tỉnh táo, năng lực xuất sắc, lại còn cái gì mà vì kiêu ngạo nên sẽ không tìm đến gây phiền phức cho cô, vậy mà kết quả thì sao, tất cả đều tìm đến gặp qua cô, mặc dù không có động thủ, nhưng động miệng hơi bị nhiều lần đó nha.
"Rõ thật không biết thẹn mà!"
"Rốt cục cô có từng soi gương bao giờ chưa vậy?"
"Thật đúng không phải béo thông thường đâu nha!"
"Một bữa cô ăn bằng mấy người vậy? Ba người hả?"
"Chỉ đáng tiếc là đội voi đã giải tán mất rồi, không thì cô cũng hợp với đoàn đó lắm nha, có thể đến xin ghi danh đó."
"Dạo này mấy bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình tay nghề cũng không tệ đâu, có thời gian thì đến đó xem thử nha."
"Ây da, có phải cô đang có thai không vậy, sao bụng lại lớn như vậy? Sắp sinh rồi sao?"
Đến lúc này đây, cô cuối cùng cũng biết được bộ dạng ghen ghét của con gái xấu xí đến nhường nào, thì ra cho dù bề ngoài đẹp đẽ đến đâu, trang điểm tinh tế đến mức nào, năng lực làm việc tuyệt vời biết bao nhiêu, hay là có bao nhiêu bằng cấp, thì lúc ghen tị với người khác cũng xấu xí như nhau cả thôi. Tóm lại, trong lúc mắt hơi có vấn đề một chút và mắt kính bị rơi mất, cô cùng Triển Hựu Dực kết hôn, sau đó trải qua một cuộc sống hạnh phúc, vì hắn đối với cô thực sự rất tốt.
Phải nói thế nào để chứng minh là hắn đối với cô rất tốt nhỉ? Có chút khó khăn.
Nếu nói hắn giao sổ tiết kiệm cùng con dấu cho cô sử dụng tùy thích thì có điểm giống như đang phô trương, coi trọng tiền bạc quá mức cần thiết, mặc dù tiền thực sự rất quan trọng.
Nếu nói hắn không thèm để ý đến khả năng bếp núc dở tệ của cô, bất kể món đó khó nuốt thế nào, hắn cũng sẽ ăn sạch trơn, mỗi lần như thế còn khen cô có tiến bộ, thật giống như tự khoe ra khuyết điểm vậy.
Hay là nói lúc hắn nghỉ phép cũng thích mang cô đi thăm thú khắp nơi, bất kể là đi dạo phố hoặc là đi chơi ở vùng ngoại ô, hắn luôn cùng cô lồng mười ngón tay vào nhau, cả trên đường cũng cứ một bà xã, hai bà xã để mà gọi cô; cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, khiến cho cô vừa yêu vừa hận, không biết nên coi nó là muốn tốt cho cô, hay là muốn chiều hư cô nữa.
Nói tóm lại, thực sự rất khó để mà chứng minh được hắn đối với cô có bao nhiêu tốt, nhưng nói như tục ngữ chính là, chữ tự thân nó cũng nói được. Ôi... Cô mới kết hôn với hắn có hai tháng thôi mà cân nặng lại tăng thêm ba kí nữa rồi, hại cô muốn khóc cũng không được.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Triển Hựu Dực ôm lấy eo cô từ phía sau, hỏi. Hắn vừa mới tắm xong, trên thân mình vẫn còn vương mùi vị tươi mát sau khi tắm gội.
"Đang nghĩ xem rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?" Cô quay đầu lại nhìn, hắn lại thuận thế mà hôn xuống.
"Vấn đề này em hỏi suốt từ trước khi cưới cho đến sau khi cưới xong rồi, hỏi mãi vậy mà vẫn chưa chán à?"
"Nhưng mỗi lần anh đều trả lời khác nhau, ai mà biết được cái nào mới là thật, không khéo tất cả đều là giả cũng nên?" Cô nhíu mày đầy tinh nghịch.
"Anh trả lời em thế nào nhỉ?"
"Đáng yêu, trong sáng, thích hoa." Cô cau mày liếc hắn một cái. "Thích hoa mà cũng được coi là câu trả lời hay sao?"
"Vì em thích hoa cho nên sau này nếu còn có người tặng hoa cho anh, anh không cần phải nhọc óc để mà nghĩ xem phải xử lý bọn chúng thế nào, chỉ cần đem toàn bộ về đưa cho em là được rồi. Em nói xem, giải thích như vậy có hợp tình hợp lý hay không?" Hắn cười nói.
"Tiếc là sau khi chúng ta kết hôn rồi, anh ngay cả một bó hoa cũng không nhận được, thật đáng thương mà, thân phận thê thảm quá." Cô đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại vỗ vỗ khuôn mặt của hắn.
"Chỉ cần còn em cảm thấy tấm thân này của anh là được rồi." Hắn mỉm cười lờ đi, nói xong thì hôn cô một lúc, lại cảm thấy thế vẫn chưa có đủ, liền nhanh chóng đẩy cô ngã xuống.
"Chờ một chút, chờ một chút đã!" Cô mỉm cười, cố gắng tránh né cơn mưa nụ hôn của hắn, miễn cưỡng khiến hắn dừng lại.
"Chờ cái gì?" Hắn hỏi cô, đôi mắt chứa đầy dục vọng ở rất gần cô, làm cho hai gò má cô đột nhiên nóng rực lên, sau đó lan ra toàn thân.
"Anh vẫn chưa trả lời em, rốt cuộc anh thích nhất điểm nào ở em?" Cô nói với hắn, giọng nói bất giác trở nên nhỏ lại, mềm mại vô cùng.
"Anh thích bàn tay ấm áp của em, tùy hoàn cảnh mà có thể dùng làm bếp sưởi ấm." Hắn đem tay cô để xuống dưới lớp áo quần của mình, muốn mời cô vuốt ve bản thân.
"Cái này là anh đang cười em béo, thân toàn là mỡ, đúng không?" Cô chu môi.
"Anh cũng thích mỡ của em nữa, mềm ơi là mềm, sờ cũng tuyệt, mà ôm cũng tuyệt nữa." Để đáp lại, lúc này tay hắn cũng tiến vào bên trong quần áo của cô, nhéo nhẹ vào lớp thịt bên hông cô, rồi tiến lên phủ lấy vòm ngực đầy đặn của cô.
"Rõ là cái đồ sắc lang!" Cô cười, mắng.
"Ông xã ôm bà xã, sờ bà xã, sao có thể nói là sắc cho được? Phải nói là ân ái." Ngoài miệng thì hắn kháng cự, đem lời cô sửa lại cho đúng, nhưng động tác tay cũng không hề ngưng lại, hắn thực sự yêu muốn chết bộ ngực căng tròn của cô.
"Khoan đã, chờ một chút........"
"Không chờ được." Hắn vừa cười vừa nói, mở hai chân cô ra rồi đem chính mình đặt vào trong đó.
"Ông xã......" Đột nhiên cảm nhận được thứ cứng rắn, nóng rực lửa giữa hai chân hắn, làm cho cô trong chốc lát đột nhiên có cảm giác hô hấp mới thật khó khăn làm sao.
Cách hai lớp áo ngủ trên người, hắn nhẹ nhàng ma sát vùng mềm mại nơi cô, làm cho cô nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ vì vui sướng.
Hắn không ngừng lặp lại động tác đó, khiến cho thân thể cô nóng lên, nhịp thở cũng dần trở nên gấp gáp. Cuối cùng, hắn kìm không được mà xé bỏ toàn bộ quần áo trên người cô, phá bỏ tất cả mọi thứ cản trở, môi hắn bao bọc lấy nụ hoa trước ngực cô, ra sức nhấm nháp làm cho cô phải cong thân mình lên, những tiếng rên rỉ trầm thấp lại được phát ra, ngay cả xấu hổ cũng đã quên mất.
Dường như hắn lại dùng một chút lực, vừa liếm vừa mút, lại cắn, khiến cho cô lúc vui thích, lúc lại cảm thấy thật khó chịu.
Những ngón tay cô bấm thật sâu vào tấm lưng đầy mồ hôi của hắn, hai đùi không tự chủ được mà siết lấy bên hông hắn, căng lên theo từng cử động của tay hắn, giống như làm vậy là có thể khiến hắn chìm vào sâu bên trong cô, vùi lấp khoảng trống nơi cô.
"Đợi một chút." Thanh âm của hắn có phần thô ráp, cố gắng tìm cách gỡ hai chân cô đang siết chặt lấy tấm lưng hắn ra, để bản thân có thể gỡ đi chiếc quần lót của cô, tuyến phòng ngự cuối cùng của cô.
Nào biết cô lại không chịu hợp tác chút nào, siết càng chặt hơn nữa.
"Chết tiệt." Tiếng nguyền rủa của hắn vang lên thật khàn, thôi thì cởi của mình ra trước cái đã, rồi quay lại cởi của cô sau.
Quyết định này đúng là một sai lầm nghiêm trọng, vì sau khi thiếu đi miếng vải mong manh kia khiến cho dục vọng nơi hắn vì sự tiếp xúc da thịt trần trụi mà càng dâng lên cao hơn nữa, cho dù cô vẫn mặc đồ lót nhưng cảm giác ấm áp kia, rồi cô ở dưới thân hắn mà động đậy...
Từ cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ đầy thống khổ, lần thứ hai muốn gỡ chân cô xuống khỏi lưng mình lại thất bại, hắn cũng nhẫn nhịn không nổi nữa rồi, liền đưa tay nắm lấy mảnh vải cuối cùng còn sót lại trên người cô, "ba" một tiếng, dùng sức xé nó làm hai mảnh, mạnh mẽ đi vào khiến toàn thân cô đều run lên, khóc lóc thành tiếng, mãi cho đến lúc đạt được cao trào mới thôi...
Chuyện phòng the của vợ chồng bọn họ tốt đến không ngờ nha~
YOU ARE READING
Chồng Cũ Nuôi Tôi - Kim Huyên
RomanceTác Giả : Kim Huyên Thể loại : Ngôn Tình Số Chương : 10 Trạng Thái : FULL Văn án: Chồng trước của cô thực sự rất quái lạ! Ngày ấy hắn không thèm quan tâm đến những tiểu thư đoan thục, những nữ doanh nhân tài giỏi, giàu có theo đuổi hắn, trái lại còn...