Chương 3: Thất ức (mất trí nhớ)

236 8 1
                                    

  Địch Tiểu Hầu cắn răng chảy nước mắt, đánh cái run ngươi nghênh đón ánh mặt trời sáng sớm. Nguyên nhân vì sao, cũng không cần nói a, ai trong mùa đông lạnh lẽo này lại trên cây nơm nớp lo sợ một đêm cũng sẽ không thoải mái. Đỉnh núi chậm rãi sáng, sườn núi chậm rãi sáng, núi rừng chậm rãi sáng, chim chóc tụ tập thành nhóm đại hớp xướng đã muốn chấm dứt, sóc bắt đầu sôi nổi bận rộn. Địch Tiểu Hầu sắc mặt tái nhợt, quần áo ướt đẫm sương, lệ cũng chảy khô, cả người cứng ngắc, trong bụng đối tiên nhân trong lòng đã sớm biến thành thóa mạ một lần lại một lần... Nghĩ là vậy, oán là vậy, giận là vậy, nhưng thời điểm tiên nhân xuất hiện, Địch Tiểu Hầu vẫn là hai mắt tỏa ánh sáng cố gắng hiện ra khuôn mặt tươi cười. Chỉ bất quá khuôn mặt tươi cười hiện tại của hắn thoạt nhìn có điểm thực vặn vẹo. Tiên nhân đem Địch Tiểu Hầu từ trên cây xuống, phóng trên mặt đất. Địa chấn hiếm có dấy lên biên độ không lớn, xem như thương tiếc hắn. Nhưng Địch Tiểu Hầu trải qua một đêm tra tấn, đứng cũng đứng không được, đành phải ngồi ở trên cỏ, đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn lên tiên nhân, trong ánh mắt là sự chân thành cùng quý mến không hề thay đổi. Tựa hồ những việc phát sinh đêm qua cùng suy nghĩ độc ác căn bản không hề xuất hiện. "Trời đã sáng, ngươi có thể đi rồi" Tiên nhân khẩu khí vẫn bình tĩnh không hề thay đổi, Địch Tiểu Hầu vẻ mặt cầu xin nói: "Đối với ta hiện tại chỉ có chết, căn bản không đi được nha." "Ta đây tiễn ngươi một đoạn đường" Tiên nhân duỗi tay ra, bắt lấy đai lưng Địch Tiểu Hầu nhấc lên. Địch Tiểu Hầu khóc không ra nước mắt. Tốt xấu hắn cũng là nam tử dáng người thon dài, cho dù không mập cũng hơn trăm cân, cư nhiên bị một tay nhấc lên, này... "Thần tiên đại nhân, thỉnh buông ta xuống, ta không muốn rời núi." Địch Tiểu Hầu năn nỉ. "A, vì cái gì?" Địch Tiểu Hầu nghĩ thầm: Mục đích còn chưa đạt được làm sao có thể đi? Miệng lại nói: "Tại hạ là do thần tiên đại nhân cứu mạng lại không nghĩ đến đền ơn, ta đây nguyện làm trâu làm ngựa trả lại phần ân tình này của thần tiên đại nhân" "Không cần, ta cứu ngươi là chính mình nguyện ý, ngươi không cần báo đáp" "Như vậy sao được? Thụ nhân điểm thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo (chịu ân nghĩa nhỏ bằng giọt nước cũng phải báo đáp bằng cả dòng suối), ta từ nhỏ đã được lão sư dạy qua đạo làm người này". Địch Tiểu Hầu buộc miệng nói bậy. Thần tiên buông hắn xuống, gật đầu nói: "Hiếm thấy người có tâm, bất quá quân tử thi ân bất cầu báo (giúp người không cần đền ơn), ta không cần ngươi báo đáp". Địch Tiểu Hầu vẫn không buông tha ý định, thần tiên không kiên nhẫn, lại nhấc hắn lên, nói: "Nói không cần là không cần, ngươi như thế nào lại phiền toái như vậy?" Địch Tiểu Hầu bị xách lên, hai chân không chấm đất, vừa vội vừa giận, kêu to: "Ta không đi, ta không đi, ta muốn lưu lại cùng ngươi, thần tiên đại nhân. Van cầu ngươi lưu lại ta đi!" Hai tay loạn trảo, không cẩn thận làm tấm khăn trắng trên mặt thần tiên rơi xuống. Thần tiên ngẩn người, buông tay bỏ hắn ra. Địch Tiểu Hầu mông chạm đất, mắt dại ra, mắt không nháy nhìn chằm chằm khuôn mặt của thần tiên đại nhân. Hắn hoàn toàn hóa đá. Khuôn mặt thần tiên đại nhân tinh xảo như ngọc hiện lên tức giận, giơ tay lên. Địch Tiểu Hầu chỉ cảm thấy có một cơn gió đập vào mặt. "Ai nha! ! !" một tiếng rồi ngã về phía sau, thật không may chính là, cái gáy lại đập vào một khối thạch nhọn, nhất thời ngất đi, một vũng máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ mặt cỏ. Thần tiên nhíu mày, không vui nói: "Hảo hảo đưa ngươi đi, ngươi lại tự mình kiếm chuyện!" Lo nghĩ, thân thủ nhấc Địch Tiểu Hầu lên, ở sau đầu hắn điểm mấy chỗ huyệt đạo. Vết thương này thực không nhẹ, máu đã chảy chậm lại nhưng vẫn không ngừng được. Địch Tiểu Hầu nửa người đều nhiễm đỏ biến thành huyết nhân. Tình trạng thật thê thảm. "Hừ!" Tiên nhân nhìn Địch Tiểu Hầu ánh mắt nhắm chặt cùng sắc mặt trắng bệt, nhấc hắn lên rồi phóng người đi rất nhanh biến mất trong rừng sâu. 

Tiểu Hầu gia ngộ long ký - Giang DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ