Chương 2

1.4K 97 2
                                    

Jeonghan có chút không thoải mái, liếc nhìn Seungcheol, ý tứ không rõ ràng.

Seungcheol đầu đất càng không hiểu.
Chẳng lẽ Jeonghan ngại sao?

Chỉ nghĩ đến việc đối phương là Jeonghan, trước giờ luôn nghiêm túc lãnh đạm lại có thể ngượng ngùng, Seungcheol đã cảm thấy rất thích thú rồi. Bất quá, người trước mặt không phải nữ nhân, bằng không...

"Thầy Yoon"

Jeonghan giật mình, nhìn Mingyu.

Cậu ta vừa gọi mình à?

Đầu óc thầy giáo có chút không tốt, phản xạ không đủ nhanh, tâm lí lại không vững vàng, chỉ có thể nhìn nam sinh tuấn mĩ đang đi tới rất nhanh.

Đột nhiên Jeonghan cảm thấy rợn người.

Điềm xấu.

"Mingyu, không chào tôi à?"

Seungcheol đứng bên cạnh khẽ đưa mắt nhìn Jeonghan. Dù không phải một giáo viên nghiêm túc, tính tình lại hơi lố lăng, bỡn cợt nhưng hắn vẫn có thể để ý, sắc mặt của Jeonghan không tốt. Bản thân Seungcheol không phải chưa từng trải qua loại cảm giác này, vẫn có thể hiểu được Jeonghan đang nghĩ gì, liền nhanh chóng chào hỏi vị thiếu niên cá biệt nhiễu sự kia.

Seokmin đứng gần đó, biểu tình vô hỉ vô bi nhưng lại ngầm sắc sảo khiến người khác phải rùng mình. Thông minh như Seokmin cũng để ý hành động của Mingyu ngày càng khác lạ, cuối cùng, y chỉ có thể đi đến một kết luận duy nhất: Ma túy.

Chắc chắn tên lỗ mãng đẹp mã họ Kim kia vì ăn chơi sa đọa như vậy nên mới dẫn đến nông nỗi này, đến thầy giáo mà cũng dám gây sự, thật khó chấp nhận. Seokmin nghĩ vậy đã khẽ lắc lắc đầu mà bật cười, thầm tán thưởng khả năng suy luận tuyệt vời của bản thân.

Mingyu hiện tại căn bản không để ý đến Seungcheol, chỉ một mực nhìn Jeonghan, điềm tĩnh nói,

"Thầy Yoon, bài thầy giảng, em vẫn chưa hiểu, khi nào thầy có thể giảng lại?"

Jeonghan bực. Không, rất bực. Từ trước đến nay, y không đánh giá cao năng lực học tập của Mingyu. Chỉ có điều, bài toán đó, dạng toán đó, y đã nói đi nói lại, nghiền đi nghiền lại nhuyễn như đậu tương, còn chỗ nào mà không thể rõ được! Hồi trước, y cũng từng làm gia sư, gặp qua vô số loại học sinh thông minh yếu kém khác nhau, chưa lần nào thất bại cả. Vị công tử này chẳng lẽ đã đạt đến một trình độ siêu đẳng khác rồi sao?

Bất quá, y cũng không ngu ngốc như vậy. Thà nghĩ đến việc Mingyu không hiểu bài, so với việc hắn cố tình kiếm cớ gặp y nghe ra còn khả thi hơn. Y cố nghiêm túc nhìn hắn mà nói,

"Lại còn chỗ nào không hiểu?"

"Cả!"

Seungcheol định mở miệng, song lại cảm giác tựa hồ không tốt lắm, liền kiếm cớ chạy đi. Sống trên đời, kĩ năng cơ bản là phải bảo đảm toàn vẹn tính mạng bản thân. Nói cách khác là đừng dính líu đến con nhà giàu lắm quyền thế ... như Kim Mingyu chẳng hạn.

"Chẳng lẽ tôi phải bồi dưỡng riêng cậu?"

Jeonghan khẽ than thở, rất muốn lớn tiếng với vị đại ca to gan lớn mật này. Mingyu biết y rất muốn nổi nóng, lại kiên nhẫn nhìn y, khóe môi khẽ nhếch lên chút ít, dường như là rất... buồn cười?

[GyuHan][Chuyểnver][Seventeen] Bắt gọn thầy giáoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ