Vương Đại Ngốc, ngươi cứ bám lấy ta!

207 23 28
                                    

Vào một ngày đẹp trời tháng năm, Vương Nguyên ngẩn mặt nhìn ông mặt trời đã lên đển đỉnh đầu, sáng đến mông - gương mặt rất chi là cảm khái nhân sinh quan, hướng đến kẻ ở trên giường y mà quát lớn một tiếng.

-Vương Tuấn Khải!

Các vị, các vị có thấy chim trời đều bay đi hết rồi không. Tác giả xua xua một con chim đang đậu trên tay mình. ==''

Vương Tuấn Khải dù là đang ôn chuyện tình cảm gì gì đó trong mộng đi chăng nữa cũng bị một âm thanh này của y chấn cho tỉnh lại. Đầu óc váng vất chưa hiểu chuyện gì, mền gối đã phạch phạch đập vào mặt.

-Nhìn xem, sáng đến mông rồi còn không dậy. Ngươi ăn như trư ở cũng như trư, tại sao vóc dáng này không biến thành Trư Bát Giới luôn đi!

Vương gia chủ tức giận mang hết chăn mền đập vào mặt người kia, cốt để hắn kịp tỉnh cơn buồn ngủ. Vương Tuấn Khải ở với y đến nay, cái gì cũng cải thiện được rồi duy chỉ có tật ngủ nướng là mãi không thấy khắc phục. Khiến Vương gia chủ bình thường đều cười hi hi ha ha, nhân từ độ lượng nhất của nhân từ độ lượng cũng phải vận công lực quát tháo cộng vũ lực của y để gọi người dậy. Đủ thấy độ nướng giường của Vương Tuấn Khải đã đạt đến mức độ nào.

Vương Tuấn Khải mặt ngu ngơ như một kẻ mộng du cuối cùng cũng ra được khỏi giường. Hắn làm một loạt công việc của buổi sáng, cuối cùng là ngồi trên bàn vừa dùng bữa vừa nghe Vương Nguyên phân phó nhiệm vụ hôm nay. Y chống hai tay đứng trước bàn cơm, như một vị lão sư chăm chỉ khai sáng cho sư đồ của mình. Vương Nguyên điểm điểm qua danh sách viết ra giấy Tuyên trên tay, nhìn đến đâu liền đọc đến đó.

-Thứ nhất, đi chợ. Thứ hai, mua đồ.  Ờm chính là đi chợ rồi mua đồ đó.

-Đi chợ mua đồ.- Tông giọng ngang phè bày tỏ sự chán nản của Vương Tuấn Khải. Hắn tiếp tục cho một thìa cháo vào miệng, dỏng tai lên chăm chú nghe thỉnh giáo. Vương Nguyên lại đọc, hắn lại gật đầu, đọc qua một hồi, mặt Vương Tuấn Khải chuẩn bị tiếp xuống mặt bàn vui vẻ.

-Buổi trưa không có việc.

Vương Nguyên phủi tay, nói rồi quay người bỏ vào trong phòng. Vương Tuấn Khải gà gật một cái, chợt sực tỉnh.

-Thế buổi trưa ngươi làm gì?

-Ta đi có chút việc.

Vương Nguyên nói vọng lại, Vương Tuấn Khải nhíu mày đẩy ghế đứng dậy. Hắn tò tò đi theo Vương Nguyên hỏi rõ.

-Ngươi để ta ở nhà một mình sao?

-Ngươi đâu phải hài tử?- Vương Nguyên phản bác. Vương Tuấn Khải lại càng vắt chặt chân mày, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đứng chắn trước mặt Vương Nguyên mà ra oai.

-Ngươi sang nhà Lỗ Từ tiểu thư chứ gì?

Vương Nguyên bị hắn giữ chân nãy giờ, bực bội gật đầu "Ừ" nặng một tiếng. Vương Tuấn Khải mím môi, sau đó xụi lơ né qua một bên để cho y vào phòng. Vương Nguyên nhìn hắn một cái sau đó đẩy cửa bỏ vào trong. Vương Tuấn Khải đứng bên ngoài một lúc mới lủi thủi bỏ đi.

Reply 811Where stories live. Discover now