Thiên Tỉ đá thẳng cửa hiên ngang bước vào Phong Vân môn lũ ngươì trong môn kéo ra định đánh y nhưng tiếc thay cho chúng chưa động được 1 ngón tay vào ngươì y thì đã bị biến thành băng mà vỡ vụn tóm lấy 1 tên
-Vương Tuấn Khaỉ ở đâu?
-hắn bị giam ở dươí nhà giam
Thiên Tỉ theo lơì tên kia đi xuống phòng giam của Phong Vân môn quả nhiên thấy hắn khắp ngươì đầy vết thương khóe miệng máu đỏ dỉ ra nhanh chóng cơỉ troí dìu hắn ngôì xuống y lo lắng
-Khaỉ Khaỉ tỉnh lại đi
Hắn lơ mơ tỉnh laị thấy y hắn mỉm cươì ngây ngô
-Thiên ta laị mơ nữa rôì ko sao mơ cũng tốt miễn là ta được nhìn thấy ngươi
-Khaỉ ko phaỉ mơ là thực
hắn đưa tay chạm vào khuông mặt y
-thật là ngươi sao Thiên Thiên sao ngươi laị quay laị vậy? mau đi đi ở đây nguy hiểm lắm
-ta mang ngươi đi
tên chủ Phong Vân môn giờ mơí chịu ra mặt
-Băng Huyết Hồ Ly ngươi giết nhiều ngươì của Phong Vân môn ta như vậy ngươì còn muốn thoát sao ko dễ đâu mau bầy trận
Khaỉ luồn tay lấy trong tuí ra 1 chiếc lọ nhỏ ném xuống đất khoí bay mịt mù khi hết khoí thì 2 ngươì cũng biến mất
Hắc Phong sơn trang
Khaỉ cùng Thiên quay về sơn trang của hắn mau tróng chữa chị vết thương cho hắn y luôn túc trực bên cạnh
Khaỉ tỉnh laị thấy y gục đầu bên cạnh nhẹ nhàng xuống giường đem chăn đắp cho y không ngờ y tỉnh laị
-Khaỉ tỉnh rôì sao vết thương thế nào còn đau ko?
-ta ko sao
Hắn bất chợt ôm lấy y nhìn y ôn nhu
-Thiên lấy ta nha
-ko phaỉ ngươi noí ko thích nam nhân sao?
-ta noí dôí đó ta chỉ là muốn ngươì rơì xa ta để chúng ko tìm được ngươi
y đánh nhẹ vào ngực hắn
-ngươi ngốc đồ đao nhà ngươi ko có ngươi ta sống có ích gì
-từ giờ ta xẽ ko vậy nữa chúng ta xẽ cùng nhau đôí mặt vơí bọn chúng
-hảo a
-vậy ngươì đồng ý gả cho ta chứ?
y ko trả lơì nhẹ gật đầu hắn hạnh phúc ôm y vào lòng hôn lên đôi môi ngọt ngào, 2 ngươì say đắm hôn nhau
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Khaỉ Thiên ] Vấn Thế Gian
FanfictionHỏi thế gian tình là gì? Tình khiến sinh tử tương hứa Trời nam đất bắc song phi nhạn Cổ thụ mấy mùa hàng sơn Hoan lạc thú, biệt ly sầu Nỗi khổ chứa đầy tình tương tư Ngàn lời muốn tỏ... Đều trôi theo áng mây Thiên sơn không băng giá... Quân tử đi...