"Vì chúc mừng chúng ta đoạt giải, cạn ly...... Cạn ly...... Cạn ly......"
"Mân Hách, em say rồi!"
Đến nửa đêm, Lưu Cơ Hiển mang Mân Hách với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì say rượu về đến nhà, cậu mang một bộ dạng say khướt, làm anh không biết phải làm sao. Có điều, tự làm bậy không thể sống, ai kêu mình lại dính vào người phụ nữ Tống Nhã Huyên kia làm hại cậu trai nhỏ trong lòng này cả buổi tối đều uống rượu giải sầu, bảo cậu uống ít một chút nhưng thế nào cũng không chịu nghe.
Người hầu trong nhà thấy thế hai mặt nhìn nhau, Mân Hách nhìn thấy bọn họ, giãy ra khỏi vòng ôm của Lưu Cơ Hiển, cầm tay trung bá - "Lí tổng giám đốc, chúng ta cạn ly!"
"Thiếu phu nhân, tôi là Trung bá......"
"Ách......" Cậu xoay người một vòng, chụp lấy Amy,"Kim tiểu thư......"
"A! Thiếu phu nhân, tôi là Amy !"
Lưu Cơ Hiển vội vàng ôm eo cậu kéo vào trong lòng, đi về phía cầu thang. Nếu sớm biết tửu lượng của cậu trai này kém như thế thì ngay từ đầu anh nên cật lực ngăn cậu chạm vào rượu rồi.
Cậu trai nhỏ trong lòng không an phận mà vặn vẹo , trong lúc vô tình đã trêu chọc làm anh nổi lên dục hỏa......"Mân Hách không được cử động!"
"Thả em xuống...... Em còn muốn uống......"
Anh dùng chân đá văng cửa phòng ngủ của mình ra, nhanh chóng đặt cậu lên giường lớn, hít sâu cố gắng dẹp yên xao động trong cơ thể, anh cũng không dám cam đoan mình sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ăn cậu.
Mân Hách ngồi dậy muốn xuống giường, anh nhanh chân giữ chặt cậu lại, cậu liền thuận thế vòng qua cổ anh, hơi thở ấm nóng nói với anh rất hăng hái:"Cùng uống với em đi."
Anh vô cùng bất đắc dĩ, "Em đã uống hết một chai rồi."
"Em mặc kệ......" Cậu dừng một chút, trong đầu hỗn độn giống như nghĩ đến cái gì đó, một đôi tay nhỏ bé lập tức sờ lung tung ở trước ngực anh, muốn cởi nút áo sơmi cùng caravat của anh.
Anh biến sắc, cậu muốn làm gì?
"Các người thật sự đã từng ở cùng nhau sao?"
"Ân?" Cậu đang hỏi cái gì?
"Cái người phụ nữ gọi là Tống Nhã Huyên kia ấy. Anh thật sự bởi vì uống rượu nên đã lên giường với cô ta sao?" Mắt của cậu mông lung say lờ đờ cố gắng nhìn chăm chú vào anh.
"Anh thật sự chỉ là uống rượu rồi ngủ trên giường ở nhà cô ta một đêm, anh dám thề với trời, đêm đó chuyện gì cũng không xảy ra." Rốt cuộc anh phải giải thích mấy lần nữa thì cậu mới tin a?
"Uống rượu ...... Là có thể ngủ với phụ nữ khác sao? Hỗn đản!" Cậu đột nhiên đánh anh một quyền thật mạnh,"Lưu Cơ Hiển anh là hỗn đản!" Lại vừa cào vừa cắn anh.
Quả nhiên khi người ta uống say là không thể nói lý, anh vừa bực mình vừa buồn cười né tránh 'Công kích' của cậu,"Thiếu gia à, cho dù em muốn ăn dấm chua thì làm ơn chờ lúc tỉnh táo một chút hãy tìm anh tính sổ được không?"