chapter 5(end)

2.6K 93 8
                                    

Jungkook 's POV

Buổi sáng tới nhanh hơn tôi mong đợi

" Thức dậy đi, Kookie. Anh sắp phải rời đi vì lịch trình nên anh muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. "

Lập tức, tôi vẫn đang nửa tỉnh nửa mê bị ném qua đùi của Rapmon hyung. Tôi chợt nhận ra tình huống của mình.

" A-ani hyung! Em không muốn bị đánh đâu! Làm ơn đi nó vẫn còn đau từ hôm qua mà "

Tôi đá chân và giẫy giụa.

" Yah, em có muốn anh gọi Jimin và Jin hyung tới đè em xuống không? "

Ảnh đe dọa. Chúng tôi đều biết nếu như ảnh làm vậy thì Jin hyung sẽ lại đánh tôi thêm một trận nữa.

Tôi thất bại thở dài khi Rapmon hyung kéo quần soóc và quần lót của tôi xuống.

Tôi nắm chặt tấm ga giường và nghiến chặt răng để không hét lên khi cái đau ập tới.

" Em không bao giờ được liều lĩnh như vậy nữa! Chạy ra khỏi xe! Em đang nghĩ cái gì vậy? Em có thể đã bị thương nặng hơn chứ không chỉ đơn giản là mất trí nhớ một chút vậy đâu "

Ảnh giận dữ la lớn, tay ảnh hạ xuống cũng nặng nề như lời nói của ảnh vậy. Dần dần, tôi cảm thấy làn da nhạy cảm của mình căng ra do ngày hôm qua và gần như bị rách. Cái đau này thật không thể chịu đựng nổi, tôi hét vào cái gối, nước mắt rơi như mưa.

" H-hyung nó đ-đau "

Tôi cố gắng bật ra giữa những tiếng nấc.

Ảnh vẫn nhẫn tâm đánh xuống cho đến khi chắc chắn rằng ảnh không hề bỏ qua một milimet nhỏ nào trên diện tích mông tôi.

Sau 30 cái đánh nữa, ảnh cuối cùng cũng chậm dần rồi dừng lại, vuốt lưng tôi nhẹ nhàng.

Ảnh nhìn vào đồng hồ của mình rồi hôn lên trán tôi.
" Phải đi rồi. Anh quản lý sẽ sớm chở anh đến công ty để sáng tác bài hát. Những người khác cũng sẽ tránh đi để phòng trường hợp Jin hyung muốn làm gì đó < đánh ẻm chứ làm gì :)) >, cho nên đừng bị sốc nếu như em không thấy ai xung quanh nhé. Ở yên đây, Kookie bướng bỉnh. "

Ảnh vuốt tóc tôi một cái cuối cùng rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Tôi thở dài, nằm phịch lên giường. Mông của tôi vẫn nhói đau, và theo như những gì Rapmon hyung nói, mọi chuyện sẽ không được tốt lắm bởi vì Jin hyung lúc nào cũng đi guốc trong bụng tôi . Tôi nuốt nước miếng, cố gắng không nghĩ tới chuyện đó.

Cảm giác đau, mặt khác, làm tôi không ngủ được. Thỉnh thoảng tôi lại nhúc nhích người tìm vị trí thoải mái để trọng lượng cơ thể không đè toàn bộ lên ngực, nhưng nó lại bắt đầu làm tôi thấy đau vì nằm đè lên bụng quá lâu.

Cuối cùng khi tôi sắp thiếp đi thì tiếng gõ cửa làm tôi giật mình.

" Chuyện gì vậy hyung? "

Tôi hỏi, muốn quay lại ngủ, để cái màn cửa mở to.

" Ngồi dậy, mọi người đi hết rồi. Giải quyết chuyện này nào. "

[BTS] [TRANS] Bangtan makenae troubles Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ