1

2.5K 76 2
                                    

Chương 1: Quý Ngôn

Có người nói, khi người ta lâm vào trong tuyệt vọng thì sẽ không còn sợ hãi cái chết.

Quý Ngôn không biết lời này có được áp dụng trên mình không, dù cậu không rõ bản thân đã tuyệt vọng đến mức độ nào nữa nhưng chỉ cần nghĩ tới cái chết lại cảm thấy áp lực không ngừng.

Áp lực không ngừng sao...

Quý Ngôn trào phúng giễu khóe môi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc còn lờ mờ khói, trong căn phòng nhỏ hẹp lan tỏa một luồng khí khô khan mà cay độc. Quý Ngôn đem điếu thuốc cháy dở dập trong gạt tàn, sau đó đi tới trước bàn vẽ, đưa ngón trỏ vuốt ve đường nét người trong tranh.

Mặc dù bức tranh để trước mắt nhưng Quý Ngôn cảm thấy không quen người đàn ông này, đã quá mức xa lạ.

Bản thân thích nhất là vẽ tranh, thời điểm cuối lúc chết đi nhưng một tấm cũng không thể mang đi, không biết mình chết rồi thì những bức họa này sẽ như thế nào, chí ít ở hiện tại một bức cậu cũng không nỡ hủy.

Quý Ngôn thở dài, từ trên bàn cầm lấy một bình rượu giá rẻ, uống từng ngụm lớn đi xuống, đột nhiên cảm thấy chính mình đối với loại rượu này trong miệng lại chán ghét đến muốn ói.

Quý Ngôn cầm bình rượu sau đó tận lực ném xuống mặt đất, theo đó là đến âm thanh bình rượu vỡ vụn, rượu cứ như vậy văng tung tóe, lan theo từng hoa văn quỷ dị trên sàn.

Lẳng lặng nhìn gợn nước cùng mảnh vỡ trên đất, Quý Ngôn đưa tay lấy một bình rượu khác trên bàn, kế tiếp là âm thanh vỡ vụn liên tiếp vang lên, mảnh vỡ thủy tinh khúc xạ trên ánh đèn, từ bên trong mảnh vỡ kia Quý Ngôn có thể thấy được bộ dạng không thể tả của chính mình.

Quý Ngôn lấy một lưỡi dao trên bàn sau đó đi vào buồng tắm, trực tiếp bước vào bồn tắm đã được xả đầy nước ấm, mà nước trong bồn tắm vì động tác Quý Ngôn mà nhanh chóng tràn ra ngoài.

Tay phải cầm lưỡi dao đặt trên cổ tay trái, Quý Ngôn nhìn rất lâu, lâu đến mức chính bản thân Quý Ngôn lại thấy hối hận, tay phải Quý Ngôn lại chuyển động dùng sức cắt xuống một đường trên cổ tay trái.

Máu tươi trong nháy mắt từ da thịt trắng nõn trào ra, từng giọt từng giọt máu tươi rơi vào dòng nước trong suốt, màu đỏ tùy ý dập dờn chuyển động bên trong nước dần tán ra.

Màu trắng yên tĩnh, đỏ chói mắt.

Nghĩ tới có thể vết thương quá nông không chết được, Quý Ngôn cau mày nhẫn nhịn đau buốt, tay phải cắt cổ tay vài đạo vết thương be bét máu thịt, lúc Quý Ngôn ý thức được thì cổ tay trái đã kinh khủng đến mức chỉ thấy máu thịt đỏ tươi.

Tại sao mình nghĩ mãi không ra...

Sợ một đường không chết, còn muốn tự chịu khổ mà cắt nhiều đường như vậy?

Sợ một đường không chết được, còn muốn chịu khổ mà rạch nhiều đường như vậy?

Muốn chết đến như thế phải không?

[ĐM] Tôi đã chết rồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ