Chap 1: Em sẽ là vợ tôi!

1.2K 85 2
                                    

Từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, cơn gió mùa hè dịu dàng nâng niu những tia nắng còn sót lại sau hoàng hôn.

Trên bãi biển thanh bình, Doãn Kỳ thoải mái thả mình vào làn gió mát, đôi mắt khẽ nhắm hờ từ từ cảm nhận khoảnh khắc bình yên tưởng chừng như vô tận.

*Bốp* *Bốp*

Một thứ âm thanh mang tính chất "bạo lực" vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có trên bãi biển Kỳ Sa. Doãn Kỳ khó chịu nhíu mày, nhưng sau đó nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức.

*Bốp* *Bốp*

Hàng loạt những thứ âm thanh khiến người khác khó chịu lại vang lên, Doãn Kỳ vẫn bướng bỉnh chìm vào thế giới của riêng mình, phó mặc mọi thứ cho thời gian.

"Sao hả? Cậu ấm của tổ chức mafia Knight đây sao?" Một giọng nói cợt nhả vang lên, nghe thôi cũng đủ biết đây là một tên chẳng ra gì.

"Hừ, đừng vội mừng nhanh như thế ông bạn ạ." Lại một giọng nói khác lạnh lùng lên tiếng, tuy có dễ nghe hơn nhưng chất giọng khiến người khác không khỏi rùng mình sợ hãi.

"Tụi bây, đánh nó tiếp cho tao!"

*Bốp* *Bốp*

Lại là thứ âm thanh đáng nguyền rủa ấy... Lúc này, Doãn Kỳ không thể chịu đựng thêm được nữa, đôi mắt đẹp ẩn hiện sau hàng mi cong vút đang trở nên vô cùng sắc bén. Cơn giận đến đỉnh điểm, Doãn Kỳq tức giận hét lên:

"Này! Làm cái quái gì vậy! Có biết các người đang làm phiền người khác không?" Vừa quay người lại, cảnh tượng trước mắt càng làm Doãn Kỳ thêm phần giận dữ.

Một đám người bặm trợn mặc áo vest đen đang vây đánh một chàng trai trạc tuổi Doãn Kỳ, tuy gương mặt chàng trai ấy có nhiều thương tích nhưng cũng phải công nhận rằng... anh chàng này rất rất đẹp trai, chưa kể đến cách ăn mặc đầy phong cách của cậu ta. Trông thấy cảnh tượng này, "tình mẫu tử" trong lòng Doãn Kỳ lại bùng phát, không thể nén được cảm xúc của mình, Doãn Kỳ bước từng bước đến gần đám người ấy, mặc dù trong lòng có chút căng thẳng và sợ hãi. Chẳng mấy chốc, cả chục ánh mắt đổ dồn về phía Doãn Kỳ đang tiến đến, trong đó bao gồm ánh mắt ngạc nhiên của anh chàng xấu số. Doãn Kỳ đứng trước mặt chàng trai ấy, sau đó quay lưng lại, thu hết can đảm dang rộng hai tay che chở cho chàng trai phía sau.

"Cả một đám mà lại đánh một người, các người không thấy xấu hổ sao?" Cả người Doãn Kỳ run nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh quát vào mặt đám người kia.

Dù gì cũng không thể tha thứ cho một hành động hèn hạ như thế của đám người kia, nhưng chàng trai kia nhìn sơ cũng đâu phải hạng yếu đuối, nhưng tại sao lại không hề kháng cự đám người bặm trợn này cơ chứ?

"Chú em không liên quan nên đừng xen vào. Nếu gương mặt xinh xắn này có một vết sẹo thì thật đáng tiếc đấy." Một tên bước ra, đưa tay nâng mặt Doãn Kỳ lên xem xét, giọng điệu bỡn cợt.

"Đừng chạm vào tôi!" Doãn Kỳ gằn giọng, hất bàn tay kia ra khỏi mặt mình, sau đó quay sang chàng trai thì thầm. "Khi nào tôi ra hiệu thì anh chạy nhé."

Bình tĩnh... phải thật bình tĩnh! Cần phải gây sự chú ý của những tên đó, may ra còn có thể giúp chàng trai kia có thời gian chạy thoát! Đột ngột Doãn Kỳ tiến đến gần gã đó, nở một nụ cười dịu dàng, đôi môi cong cong trông như một thiên sứ đang toả sáng trong màn đêm tĩnh mịch.

"Hơ." Tên đứng đầu ngẩn người ra nhìn, sau đó lắc lắc đầu, tiếp tục hạ giọng.

"Đây không phải việc của cậu, đừng xen vào, nếu không đừng trách chúng tôi độc ác."

Doãn Kỳ vẫn không màng để tâm, tiếp tục tiến đến gần đến đám người trước mặt, bất giác tên đứng đầu lùi về sau một bước. Đứng đối mặt với đám người hung tợn ấy, Doãn Kỳ hít một hơi thật sâu, ngoảnh mặt về phía sau hét lớn:

"Mau chạy đi!"

Cùng lúc ấy, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy Doãn Kỳ từ phía sau.

*Tách*

Sau tiếng búng tay đó, xung quanh xuất hiện vô số những người áo đen khác, nhanh chóng vây kín đám người lúc nãy. Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Doãn Kỳ ngước mặt lên và bắt gặp một đôi mắt khác cũng đang nhìn mình.

"Em... tên gì?" Giọng nói trầm ấm vang lên, đôi mắt màu hổ phách đang chăm chú nhìn Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ ngớ người, không ngờ trong khung cảnh hỗn loạn như thế mà anh ta vẫn còn có tâm trạng để làm quen. Đúng thật là...

"Mẫn Doãn Kỳ." Theo phép lịch sự, Doãn Kỳ mỉm cười thân thiện trả lời.

"Doãn Kỳ." Anh chàng lặp lại tên Doãn Kỳ một lần nữa, nét mặt hơi khó hiểu.

"À, bây giờ tôi có việc phải đi rồi." Doãn Kỳ như sực nhớ ra một điều quan trọng, nở một nụ cười khiêm tốn.

Hiểu được Doãn Kỳ đang ám chỉ thứ gì, chàng trai lập tức buông tay ra, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất xa dần.

"Thiếu gia, cậu trai ấy là ai vậy?" Một người đeo kính đen cung kính chào chàng trai ấy, sau đó cất tiếng hỏi.

"Mẫn Doãn Kỳ..." Gương mặt của chàng trai không chút biểu cảm, lạnh lùng đáp, "... vợ chưa cưới của tôi."

...

"Mẹ, con về rồi." Sau gần hai tiếng đồng hồ ngồi xe bus về nhà, Doãn Kỳ tái mặt mở cửa, cười gượng.

Chết rồi, chết thật rồi! Trễ giờ quy định rồi! Làm sao đây? Cánh cửa của căn biệt thự nguy nga vừa mở ra, đã có một luồng "xung khí" lập tức tấn công Doãn Kỳ trực diện, khiến Doãn Kỳ run lên vì ớn lạnh.

"Đây, va li của con." Một chiếc va li màu hồng được "trang trọng" đưa cho Doãn Kỳ, kèm theo một nụ cười đầy sát khí.

"Mẹ! Đừng mà!!!" Doãn Kỳ vội vã nắm lấy bàn tay "ngọc ngà" của mẹ lay lay, đôi mắt chớp chớp cầu xin. "Lẽ nào mẹ lại nhẫn tâm đuổi con đi như thế?"

Tàn nhẫn... đúng là tàn nhẫn mà! Đối xử với con trai mình như thế, mẹ không cảm thấy xót xa hay sao?

"Đuổi? Ai đuổi con?" Gương mặt mẹ Doãn Kỳ nghệch ra, nụ cười trên môi tắt hẳn.

"Mẹ chứ còn ai? Nếu không đuổi con ra khỏi nhà thì tại sao lại đưa cho con cái va li này?" Doãn Kỳ nheo mắt nhìn mẹ mình, nghi hoặc hỏi.

Càng lúc Doãn Kỳ càng cảm thấy khó hiểu, chính bà Mẫn vừa đưa hành lý vừa nở một nụ cười "giết người" mà lại nói không đuổi Doãn Kỳ, nếu vậy thì là gì?

"Con sẽ đến nhà chồng sống một thời gian." Bất giác bà Mẫn thở dài, đôi mắt lặng lẽ quan sát chiếc BMW màu đen bóng loáng ở đối diện nhà.

"Chồng? Chồng nào?" Doãn Kỳ ngơ ngác hỏi, giọng nói hơi nghẹn lại.

Tại sao chỉ về trễ một chút, Doãn Kỳ lại có chồng thế này? Có nhầm lẫn gì ở đây không vậy? Người ta vẫn còn ngây thơ, chưa muốn lấy chồng cơ mà, đã thế người chồng danh nghĩa này Doãn Kỳ đã bao giờ được thấy mặt đâu cơ chứ! Vẫn chưa kịp có thêm bất kỳ phản ứng nào từ hai phía, đột ngột một giọng nói quen thuộc cất lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"Em sẽ là vợ tôi!"

[LONGFIC/EDIT] Bắt được rồi, vợ ngốc! - KookGa VerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ