Chương 2

1K 17 0
                                    


" Hill Wood, anh sẽ trở về nước hay ở lại Trung Quốc?." Không hiểu sao tôi lại hỏi anh câu này, xém chút nữa tự cắn vào lưỡi mình.
" Anh?." Đôi mắt Hill Wood sáng như viên ngọc được mài giũa tỉ mỉ: " Đương nhiên là anh ở lại Bắc Kinh với em."
Tôi kích động ôm anh, anh vì tôi mà ở lại.
Anh dừng lại một giây, hỏi tôi: " Bởi vì tiền lương ở Trung Quốc cao hơn so với nước anh."
Hill Wood hư đốn, lúc nào cũng trêu chọc tôi.
Anh yêu tôi! Anh yêu tôi.
Anh nói về nước một năm sau đó quay lại Trung Quốc định cư, rồi anh sẽ kết hôn với tôi. Công việc của anh cũng rất có tương lai, anh làm ở đại sứ quán, lương hàng tháng cũng vài nghìn đô la, cũng đủ nuôi sống hai người chúng tôi.

Nghĩ đến đây, tôi mở máy tính, viết cho anh một bức thư:

''Hill Wood, mùa thu của Bắc Kinh sắp đến rồi. Nước sông Hằng có màu gì vậy anh? Tốt nghiệp được một năm, em đã có công việc ở một tòa soạn báo, có chỗ đứng rất vững vàng, tháng sau, em sẽ tự mình phụ trách chuyên mục riêng.

Hill Wood, tháng trước em trở về trường tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường, nói đến thấy buồn cười, anh biết không, em lại lạc đường, nhưng vì sớm quá không ai chỉ đường cho em.

Đã hai tháng anh chưa trả lời thư của em, gọi điện thoại cho anh cũng không được.
Anh sẽ trở về chứ? Lời hẹn chúng ta sẽ cùng nhau đón Noen tại Bắc Kinh. Anh còn nhớ không?."

Bấm nút gởi đi, bức thư tôi gởi cho anh dần dần biến mất. Thời tiết đầu thu, có chút lạnh.
Hôm nay là ngày lĩnh lương, tuy rằng tiền nhuận bút không nhiều nhưng tôi vẫn quyết định tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn tại nhà hàng nhỏ. Ở trong thành phố xa lạ này, cuộc sống của tôi khá tẻ nhạt, ngoại trừ viết bài, thì cũng chỉ là viết bài.
Còn nhớ rõ thời điểm tôi học đại học năm thứ hai, lần đầu tiên nhận được tiền nhuận bút, khi đó tôi với Hill Wood vẫn còn là bạn bè, tôi không tốn đến một giây để suy nghĩ có nên hay không tìm anh cùng tôi chúc mừng.
Tôi liền ôm vài lon bia chạy vào kí túc xá tìm anh, bạn cùng phòng của anh nhìn tôi mà cười đến rũ cả người.
" Như Phỉ, sao đột nhiên lại uống rượu?." Anh đón đống bia trong tay tôi,đôi mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
" Có gì là lạ chứ?." Tôi mở hai lon bia, để trước mặt anh.
"Về sau nếu không có mình ở bên cạnh bạn không được uống rượu!." Anh nghiêm nghị nói.
Thật là kì lạ, khi đó anh còn chưa phải bạn trai tôi, sao lại bắt đầu cấm đoán tôi?
Cầm lon bia lên, tôi uống một ngụm, đầu lưỡi ngay lập tức có phản ứng,vị chua sót, rồi cả độ mặn chát đều thẩm thấu vào ruột gan tôi.
Tháng mười một tại Bắc Kinh, lúc này đã vào đông. Ở trong phòng có máy sưởi, tôi không hề bước chân ra khỏi cửa. Trừ lúc phải đem bản thảo đi nộp, tôi đều quanh quẩn trong căn nhà nhỏ, ngăn cách với cuộc sống bên ngoài.
Có lẽ, tôi thuộc dạng người cô độc, trừ quãng thời gian Hill Wood xuất hiện trong cuộc đời của tôi, phá vỡ sự tĩnh lặng trong tôi, thì cuộc sống của tôi khá im tiếng. Nhưng sau khi Hill Wood về nước, tôi cũng tốt nghiệp, tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới.
Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, trăng tháng mười một tại Bắc Kinh xinh đẹp nhưng lại hiện rõ vẻ thê lương. Hill Wood từng nói, hàng năm, anh đều nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi. Tôi đã mất liên lạc với anh suốt bốn tháng qua, tôi không biết mình nên tiếp tục chờ hay sẽ mua vé máy bay, đi tới đất nước của anh. Tiền tích kiệm của tôi, đã đủ để mua vé máy bay tới quê hương của anh.

Có thư mới! Màn hình máy tính của tôi nhấp nháy khiến tôi vô cùng căng thẳng. Nhìn dòng địa chỉ quen thuộc kia, tay tôi run run di chuột click vào biểu tưởng đang nhấp nháy trên màn hình.
Mấy từ tiếng Trung ngắn gọn nhưng lại vô cùng chói mắt.
Trong bức thư là một bức ảnh, đó là Hill Wood, vẫn là nụ cười quyến rũ đến động lòng người kia, nụ cười vô cùng sáng lạn ấy, đôi mắt màu lam, chiếc răng khểnh sáng bóng, mái tóc rám nắng, anh vẫn như thế, đôi mắt tôi như có tầng sương phủ mỗi khi nhìn thấy anh.
Đóng lại cửa sổ của email, tắt máy tính, màn hình bỗng trở nên đen ngòm.
Nghĩ lại, dáng người anh cao lớn, bên cạnh còn có một người phụ xinh đẹp đang dựa vào anh. Trong lòng người phụ nữ ấy còn đang ôm một đứa nhỏ, đứa trẻ giống hệt anh, vô cùng xinh đẹp, Hill Wood nói, anh đã kết hôn, cả hai vừa hưởng tuần trăng mật, không quay trở về Trung Quốc nữa.
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, từ từ nâng người dậy, đi đến chiếc giường nhỏ, nhấc chiếc gối lên rồi lấy ra xấp thư dày cộm, bắt đầu mở từng tờ xem cẩn thận. Mùi hương ấy, giấy viết thư màu trắng ấy, nét chữ bay lượn ấy ... tôi nhìn từng chữ từng nét, mà sao cảm thấy như có từng mũi dao cứa vào trong lòng tôi.

Tháng mười hai, tuyết rơi đầy trời. Tôi mặc một chiếc áo dài, sau hai tuần, đây là lần đầu tiên tôi bước chân ra khỏi cửa. Giang Hàn sắp sửa ra nước ngoài.
Đến gần trường học, kí ức lại ùa về trong tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, thấy một bóng cao gầy đang đứng dựa vào cánh cửa.
Cả hai đều bước những bước chân thật chậm, khuôn mặt Giang Hàn tuấn tú mà đầy bi thương: " Như Phỉ, anh sẽ nhớ em."
" Đương nhiên." Tôi nở nụ cười thật tươi: " Anh là anh em tốt của em, đương nhiên là phải nhớ em."
Anh không lên tiếng chỉ im lặng nhìn tôi. Thời gian bỗng nhiên dừng lại, chẳng lâu sau, anh mắt sâu thẳm kia cũng rời sang chỗ khác, giống như muốn đem hình ảnh của tôi khắc sâu vào tâm trí của anh.
Tôi hít hít mũi, giọng điệu cố tỏ ra vui vẻ: " Anh đi bao lâu? Khi nào trở về?."
" Năm năm." Giang Hàn khoác chiếc áo khoác dài lên người tôi: " Mặc vào, em sợ lạnh."
" Giang Hàn, em ..." Em xin lỗi, vì em không thể yêu anh.
" Em với Hill Wood vẫn tốt chứ?." Ánh mắt Giang Hàn nhìn về phía xa, con ngươi trong vắt ấy lại toát lên vẻ bi thương.
" Haha, anh còn không biết sao?." Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: " Tháng trước anh ấy đã kết hôn, vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về, ngay cả con cũng đã có."
Giang Hàn ngạc nhiên nhìn về phía tôi: " Không thể nào."
" Haha, Giang Hàn, em không sao." Tôi nở nụ cười nghịch ngợm với anh: " Cũng đúng, em bình thường như vậy, bị người khác bỏ cũng không có gì là lạ."
Giang Hàn ôm chầm lấy tôi, anh như muốn nghiền nát tôi vào lồng ngực của mình, khiến tôi không thể thở nổi. Để cho anh ôm đi, từ hôm nay, sẽ là năm năm.

Đinh Mặc

Tình Ý Sâu Kín - Đinh Mặc Where stories live. Discover now