Chương 12

1.4K 73 0
                                    

Thiên Tỉ cười cười. Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, tên này rốt cuộc chỉ có mỗi cơ mặt đểu cáng này thôi sao? Đúng là muốn chọc điên người khác mà. Anh ta đột nhiên kề sát vào mặt Vương Nguyên, cậu cố tránh ánh mắt của anh ta nhưng lại không  thoát được cánh tay Thiên Tỉ đang để trên eo mình.

"Anh...anh...lại muốn làm gì?..."
Vương Nguyên mặt đỏ như trái cà chua lắp bắp nói. Anh cất giọng trầm trầm hỏi :
"Vương Nguyên... Em...thực sự không nhận ra tôi?".
Cậu thực sự bị dọa cho sợ trước bộ dạng nghiêm túc của Thiên Tỉ.
"Tại sao tôi lại phải nhận ra anh?" Vương Nguyên  mắt tròn xoe ngạc nhiên.
Thiên Tỉ hơi nhíu mày, đôi mắt xẹt qua tia buồn khổ rồi nhanh chóng trở lại bình thường :
"Không có gì".
Cậu  có đang nhìn lầm không ? Lúc nãy cậu có đúng là nhìn thấy mặt anh ta thoáng qua nét buồn không ? Không! không thể nào đâu. Vương Nguyên cư nhiên phủ định.

Cậu giương đôi mắt to tròn nhìn Thiên Tỉ đầy nghi vấn. Anh cũng nhìn cậu bằng ánh mắt nhu tình. Trong 1 khoảnh khắc, cả 2 người đều im lặng mà nhìn nhau. Lúc nãy khi thấy cậu không nhận ra mình, tim Thiên Tỉ chợt cảm thấy nhói 1 chút. Cậu là người mà anh ngày đêm mong nhớ nhưng giờ đây lại phũ phàng không hề nhớ đến anh. Vương Nguyên nhận thấy được ánh mắt tràn đầy sự nhung nhớ của anh, tim cậu bất giác lại nhảy nhót loạn xạ.

Trong lòng dâng lên 1 cảm giác xao xuyến, rốt cuộc cảm giác này là sao? Tại sao đối với ánh mắt nhu tình kia của Thiên Tỉ, cậu lại cảm thấy có gì đó rất ngọt ngào. Cả 2 cùng chìm vào khoảng lặng, không 1 tiếng động. Thiên Tỉ bỗng đưa tay nâng cằm cậu lên 1 cách nhẹ nhàng. Vương Nguyên không làm gì, chỉ giương mắt nhìn anh ta. Thiên Tỉ từ từ cuối đầu xuống , đặt lên môi cậu  thêm 1 nụ hôn, vô cùng từ tốn, nhẹ nhàng.

Cậu không hề phản kháng như lần trước mà cư nhiên lại ngồi yên để mặc anh ta hôn. Nụ hôn lần này của Thiên Tỉ không hề có sự cuồng dã như lần trước mà lại hết sức dịu dàng nhưng không kém phần nồng nhiệt.Khiến Vương Nguyên thực sự muốn tan chảy, không thể chống đối. Cậu khẽ rên nhẹ 1 tiếng : "Ưm...".
Hai cánh tay rắn chặt siết chặt eo Vương Nguyên ,không để cậu trốn thoát.

Nụ hôn này, anh mang cả sự nhung nhớ và yêu thương vào trong đó.Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng,dưới ánh trăng mờ ảo,có 2 con người đang hôn nhau cuồng nhiệt.

.....................................................................giải phân cách đáng yêu .....................................................................

[Phòng Vương Nguyên]
Cánh cửa phòng khép lại, Vương Nguyên đứng dựa vào cửa. Mặt cậu vẫn còn ửng đỏ, 2 tay ôm lấy lồng ngực như đang muốn giữ lấy trái tim mình.

Cậu tự đánh lên đầu, tại sao cậu lại để cho anh ta hôn chứ. Cậu đúng là uống phải bùa mê thuốc lú rồi mà. Vương Nguyên tự đánh nhẹ vào mặt mình :
"Vương Nguyên, mày tỉnh lại đi. Mày không thể như vậy. Quên hết đi".
Cậu hít thở sâu 1 cái, bất chợt cậu phát hiện có rất nhiều vali đang để ở trong phòng. Chắc là cha cậu đã cho người chuyển hết đồ đạc của cậu từ Anh đến nơi này.

Vương Nguyên thở dài sườn sượt,cậu có cảm giác cha như đang muốn tống cậu ra khỏi nhà vậy.Chợt Vương Nguyên sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, cậu bấm vào máy âm báo gọi cho quản gia của ngôi biệt thự ở nhà dưới
"Thưa thiếu gia, cậu cần gì?" giọng quản gia vang lên.
"Tôi muốn hỏi hôm nay khi người của cha tôi chuyển đồ đạc của tôi đến đây, có mang chiếc xe motor nào tới không?" .
"Motor???".
"Phải , là 1 chiếc motor màu đen của tôi" .

[Thiên Nguyên- Chuyển ver] Vị hôn thê sát thủ của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ