Chap 17

431 42 2
                                    

_____________

Anh im lặng không trả lời, đạp ga nhanh hơn phóng thẳng đến nhà hàng mà 2 người vẫn hay lui tới. Nhận ra được khách quen quản lí dẫn 2 người đến 1 cái bàn, gọi món xong cậu nhìn anh vì cậu rất muốn nghe sự trả lời của anh nhưng lại sợ sự thật lại đau lòng

- Trí Quân à _ cậu lên tiếng gọi nhe nhắc anh trả lời câu hỏi của cậu
- Hả.... _anh nhìn cậu với ánh mắt ngây ngô. Thật ra anh không biết phải trả lời với cậu như thế nào để cho cậu hiểu rõ
- Câu hỏi lúc nãy..... _ cậu có  dè chừng có nên hỏi không, cậu thật sự muốn biết là anh yêu cậu thật lòng hay giống như 2 người trợ lý lúc nãy nói anh chỉ xem cậu như người thay thế thôi

- Hàn Bân à _ anh nắm lấy bàn tay cậu_ Em tin anh chứ. Nếu em muốn biết anh sẽ nói cho em nghe

Cậu cúi mặt nhưng vẫn chú ý lắng nghe những điều anh nói

- 5 năm trước anh có quen 1 người con gái. Chính là người trong tấm hình mà em đã thấy, cô ấy là 1 người rất hiền rất tốt bụng tụi anh quen nhau được 1 năm nhưng mọi chuyện không như ý muốn, vì 1 lý do nào đó cô ấy đã biết được thân phận thật của anh và cô ấy muốn chia tay với anh, lúc đó anh cảm thấy rất đau khổ, tự nhốt mình trong phòng hết 1 tháng. Sau khi nghỉ lại anh quyết định tìm cô ấy, nhưng hàng xóm của cô ấy nói cô ấy đã chuyển đi rồi. Thế đó coi như mối tình đầu của anh đã chấm dứt tại đó. Dần dần anh đã sống với cuộc sống khép kín nhưng đến khi gặp em anh cảm thấy em rất quen thuộc rất ấm áp. Cứ coi như lúc đầu anh xem em giống như cô ấy, đến lúc em nhận ra anh là ma cà rồng thì cái cảm giác sợ hãi khi xưa đã trở lại anh rất sợ sợ rằng mình sẽ lại mất em
- Vậy nên lúc đó anh đã trốn tránh em _ Hàn Bân kiềm không được nước mắt cậu bắt đầu khóc
- Phải, anh không muốn đối diện với em, anh sợ em sẽ như cô ấy sex bỏ amh mà đi. Nhưng không ngờ em lại không sợ mà ngược lại em còn yêu anh. Nên từ lúc đó hình bóng cô ta đã phai mờ trong trái tim anh, và nơi ấy đã có hình bóng em.
- Anh.... thật sự đã...  quên cô ấy _ cậu gắng nói từng chữ vì trong cổ họng cậu như có 1 thứ gì đó đè nặng
- Phải, Hàn Bân à em hãy tin anh anh thật sự rất yêu em. Hứa với anh đừng bỏ đi nhé

Cậu nhìn sâu trong mắt anh không có vẻ gì là nói dối, lúc cậu gặp chuyện luôn có anh bên cạnh, với lại thật sự cậu rất yêu anh nên cậu gật đầu đồng ý.

- Ngốc này, đừng khóc nữa nhé em khóc anh đau lòng đấy _ anh khẽ cười xoa đầu cậu.

2 người ăn uống vui vẻ với nhau xong anh gọi điện báo với Xán Huân là muốn nghỉ nửa ngày để có thể đi chơi với Hàn Bân. Cả chiều hôm ấy anh chở cậu đi vòng vòng Seoul ăn các món ăn mà cậu thích. Đến 6h30 2 anh chở cậu đến sân bay.

- Em đi nha _ Cậu nhìn anh cười nói
- Hàn Bân à_ anh vẫn nắm lấy tay cậu không buông
- Ngoan đi, em đi có 1 tuần à. Nhanh lắm. Anh ở nhà lén phén với con bánh bèo nào là chết với em.
- Anh nào dám. Em đến nơi nhớ gọi cho anh đó. Được rồi cho anh ôm 1 cái nào _ anh giơ hai tay mình ra ôm chầm lấy cậu, ngửi mùi tóc cậu rồi buông cậu ra hôn môi cậu tạm biệt. Cậu cười với anh rồi xách vali vào cổng còn anh vẫn đứng đó nhìn cậu đi khuất rồi mới về

________5 giờ sáng ở biệt thự Kim gia ______________

~~~~ naegihallae U never seen a man like me~~~~ chuông điện thoại reo lên phá giấc ngủ anh

[Fanfic BOBBIN] Vampire Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ