236. Xuyên Phát Ngộ Chặn Giết

1.1K 26 1
                                    

  "Cái đuôi gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Tiêu để lại một cái đuôi cho ngươi luyện tập. Ngươi kêu hắn nói cho ngươi biết đi. Ta đi về phân phó vài chuyện cho Diễm Nhất." Thất Nguyệt nói xong chạy nhanh như chớp, thẳng đến khi trở lại sân của hắn, nghĩ tới Tử Tiêu phúc hắc, cảm thấy sau lưng của mình có từng trận âm phong. Nhìn thấy Hắc Tử còn ở trong phòng chờ hắn, cười hắc hắc hai tiếng, ngồi xuống ghế, nói: "Ngươi không thấy được dáng vẻ vừa rồi của hắn, chơi thật vui!"

Hắc Tử liếc mắt nhìn Thất Nguyệt một cái, nói: "Không lâu nữa hắn sẽ cảm thấy ngươi là đối tượng chơi đùa rất tốt!"

"Ngươi đừng có mà vui sướng khi người gặp họa, vừa nãy rõ ràng là hai người chúng ta nói chuyện, cố ý để cho con mèo tò mò Tri Tâm nghe thấy, chuyện này ngươi cũng có phần được không?" Thất Nguyệt nói.

"Nhưng vừa rồi ta không có đi. Cho dù ngươi nói, Tiêu cũng sẽ không tin tưởng!" Hắc Tử cười đến vô lại.

"Mẹ nó Hắc Tử, ta thấy ngươi không nên tên Hắc Tử, kêu là lòng dạ đen tối tốt hơn!" Thất Nguyệt nhìn người không cùng chung chí tuyến với mình, nói: "Lau! Không được, thừa dịp Thiên Diệp bây giờ vẫn chưa đi, ta phải nhanh chạy trốn, bằng không đến lúc đó bị hắn bắt được! Ngươi nói với Diễm Nhất, sau này Diễm Tự Quân do Thiên Diệp chỉ huy, nói hắn chút nữa đến chỗ Thiên Diệp báo danh. Ta phải nhanh chạy trốn! Nhớ kỹ a!"

Thất Nguyệt ở trong phòng nhìn một chút, không có lấy thứ gì, lắc mình ra cửa, mở thông đạo tùy tiện tới một mặt biên. Hừ hừ, bọn họ ở trước mặt hắn ân ân ái ái, khi dễ người cô đơn như hắn, lần này hắn đi ra ngoài nhất định phải tìm một người!

Hắc Tử nhìn bóng dáng Thất Nguyệt chạy, nở nụ cười. Sau đó đứng dậy đi tìm Diễm Nhất, truyện quan trọng như vậy, hắn cũng không dám lấy ra đùa giỡn!

Trong chính điện, Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đều không tin Thất Nguyệt đi tìm Diễm Nhất, e rằng là nghe tới mười tám hình phạt tàn khốc nên mới nhanh chóng chạy trốn.

"Vừa nãy Thất Nguyệt nói cái đuôi là sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Tử Tiêu hít sâu một hơi, bị đánh gãy hai lần, biết Diễm Nhất chút nữa sẽ đến, Tử Tiêu cũng không có tâm tình tiếp tục cùng Thiên Diệp chơi trò sói ăn cừu. Ôm nàng về vương tọa ngồi xuống, nói: "Ngu Hành luôn bố trí không ít người ở cửu thiên huyền giới, lần trước hắn đến đây cũng không tin là nàng không ở chỗ ta, sau đó vẫn phái người nhìn chằm chằm nơi này. Nàng luôn bế quan, cho nên ta vốn không có ttrừ bỏ bọn họ. Để bọn họ lại có thể cho nàng luyện tập. Nếu nàng muốn đi, thì loại trừ những người đó trước."

"Chàng có thể để cho bọn họ lộng hành dưới mắt chàng!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Đấy có là gì! Đối với những người này ta luôn luôn không nhìn." Tử Tiêu nói: "Hắn gài người vào chỗ của ta, ta đương nhiên cũng có thể làm chuyện y như vậy đối với hắn. Nàng đi thiên linh giới ta sẽ để cho bọn họ bảo vệ nàng, bình thường nếu muốn liên lạc, tìm Diễm Nhất là được, người nào hắn cũng biết."

"Ừ, ta đã biết." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu đáp.

Hai người lại hàn huyên chuyện của hắn, chỉ chốc lát sau Diễm Nhất liền đến đây. Tử Tiêu nói cho hắn chuyện Độc Cô Thiên Diệp muốn đi thiên linh giới, muốn hắn nghe theo lời của nàng. Diễm Nhất lĩnh mệnh, tỏ vẻ mình và Diễm Tự Quân đều nghe theo an bài của nàng. Khi hắn ra ngoài, Tử Tiêu hỏi hắn một câu: "Là Thất Nguyệt nói cho ngươi sao?"

Phế Vật Yêu Nghiệt ( Phần 2 ) xuyên khôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ