4. First kiss

527 38 2
                                    

"Má ơi!", một lần nữa giật mình với khuôn mặt thình lình hiện ra ngoài lối vào, Seungri rít lên, "cậu có bao giờ gõ cửa được ko?"

"Cho cái gì?" - Bommie nhún vai, nhưng cái nhìn của cô nhanh chóng bị thu hút vào nơi Seungri ngồi, gần như là giữa hai chân Jiyong bởi vì họ đang ngồi chung một bàn, cùng chia sẻ không gian nhỏ hẹp quá mức cho phép, "Jiyong?", cô chớp mắt và nhìn chằm chằm cả hai.

"Park Bom", Jiyong bối rối, hạ bút xuống, "Làm thế nào mà trong thế giới này...", Jiyong tự hỏi, bàn tay vòng quanh eo Seungri siết chặt hơn như muốn chứng tỏ quyền sở hữu.

Seungri hắng giọng gây chú ý, cố gắng suy nghĩ cách tốt nhất để giải thích. Bommie nhìn Seungri với ánh mắt "thời gian đó là 2 tháng đúng không?" - cậu hiểu cô muốn hỏi gì nên suy nghĩ rồi gật đầu, Bom chưa bao giờ giỏi ghi nhớ về ngày tháng.

"Ukm yeah 2 tháng", Seungri lúng túng, không biết phải nói gì tiếp theo.

"Chúng em là tân sinh viên lúc đó, và hẹn hò được 2 tháng trước khi Seungri nhận ra cậu ấy là...như anh biết đó", cô trợn mắt trêu chọc Seungri, "và quyết định chia tay em", cô giải thích với chất giọng thản nhiên.

"Em biết anh cũng quen biết Bommie, nhưng vì không biết làm sao nên vẫn chưa kể với anh....bọn em từng yêu nhau". Seungri cười một cách khó khăn, nhận thức được cái nhìn dữ dội của Jiyong tia lên mặt cậu bất cứ khi nào Bom ngừng nói, quan sát chăm chú từng chút một phản ứng của cậu. Đã 70 ngày kể từ khi họ trở thành bạn bè - Jiyong và Seungri - họ ngày càng thân hơn từ câu chuyện về thuốc kích thích, đàn bà và đàn ông. Jjyong dường đã khá chấp nhận con người của Seungri, nhưng cậu ko thể ngừng tự hỏi có phải anh đã thật sự chấp nhận hoàn toàn bởi vì anh cũng....tâm linh tương thông với cậu?

"Và tớ đáp ok", Bom gật đầu hướng tới Seungri, điềm nhiên như câu chuyện này chưa từng làm cô khóc lóc như mưa mấy tháng trước.

"Cậu nói ok?", Jiyong lơ đễnh buột miệng, nhìn cô nàng với vẻ tự hỏi, Park Bom là con gái trong một gia đình thượng lưu, trong trường hợp này cô ta hẳn phải cho người đến ám sát Seungri hay đi khắp nơi rêu rao về cậu, hung hăng như thế mới phải.

"Tớ nói okay", một tia sáng lóe lên trong ánh mắt Bom, cô tự hỏi vì sao Jiyong lại thắc mắc cách ứng xử của cô? Phụ nữ cá tính thời đại mới dĩ nhiên phải mạnh mẽ như vậy.

- Bom đã rất ổn - Seungri nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng ngời lấp lánh tình cảm ấm áp - Cô ấy xem em như một đôi giày cũ! - Hai người cười phá lên.

Bom cười đến vật vã làm nước mắt nhoẻn ra lăn dài trên má cô: "Từ đó tụi em trở thành bạn tốt".

- Điều đó giải thích tại sao bây giờ cô ấy ở đây - Seungri nói - Dù thời gian đã khá trễ.

Cậu nhìn lên đồng hồ trên tường, lúc quay lại gò má áp sát vào khuôn mặt Jiyong, thậm chí có thể cảm thấy hơi thở phả ra từ anh. "Phải, đã quá trễ, anh nên trở về", Jiyong cố gắng che giấu một cái chau mày, rõ ràng anh muốn ở lại đây vào đêm khuya hơn bất cứ ai, "Cám ơn vì...", Jiyong đánh mắt về mấy quyển vở của hai người, "Yeah, ngủ ngon".

[Gri/Nyongtory fanfic] Love hurtsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ