Author: black rose
Repost-er:Miyoung_loveyong
Couple: yunjae, a little yoosu(phức tạp lắm đó)
Disclaimer: DBSK không thuộc về tôi.
warning: YAOI (mức độ tuỳ chap)
Rating: NC - 17
Summary: Nếu cậu yêu tôi, tôi sẽ trả tự do cho cậu...
Status: End
Mình được đồng ý repost lại từ bạn Miyoung_loveyong.CHAPTER 1: MONEY MAKES THE MARE GO
Tiếng trống xập xình, tiếng nhạc chát chúa vang lên, bây giờ là lúc vũ trường Ánh Sáng mở cửa. Từng người, từng cặp, từng nhóm bước vào vũ trường để nhảy nhót. Cứ như một quy luật, đúng 7h tối mỗi ngày là vũ trường Ánh Sáng mở cửa. Đây là một địa điểm dành cho nhà giàu hay những ai muốn chứng minh mình là người giàu có, tất cả vì ở đây giá cả rất mắt mỏ. Các cô em ở đây thuộc hàng những bông hoa xinh đẹp nhất Seoul. Các nam bồi bàn ở đây cũng chẳng thua kém, cũng thuộc hàng tướng tá trời ban. Ngoài công việc bồi bàn thì bọn họ có thể tiếp khách nếu thích( ở đây là thích tiền của khách), và không bị ép buộc. Nhưng con người hiếm khi chống lại được sự cám dỗ của đồng tiến và xác thịt, cứ thế từng người, từng người một xa chân vào con đường ấy. duy chỉ có một mình cậu: Jung Yunho là chưa.
Nói về cậu: là một con người hoàn hảo, rất đẹp. Khuôn mặt thanh tú, sóng mũi gọn và cao, đôi mắt nhỏ rất ư Hàn Quốc, và đen lay láy, đôi môi dày mọng nước. Trong vũ trường này cậu có biệt danh là “công tử băng giá”. Cậu sở hữu một thân hình chuẩn: chuẩn cao, chuẩn dáng cộng thêm làn da rám nắng, là kết quả của những ngày lao động mệt nhọc dưới cái nắng buổi trưa oi bức. Nhà cậu nghèo, cậu phải lao động quần quật suốt ngày. Cha mẹ cậu có một quán tạp hóa nhỏ nhưng dạo này buôn bán ế ẩm. Cha cậu bị bệnh vale tim nặng phải phẫu thuật, mẹ cậu ko còn cách nào khác đã đi vay tiền của mấy tay anh chị. Thời gian trả nợ cũng sắp đến nhưng hiện giờ cậu ko có gì trong người để có thể trả nổi món nợ đó. Nhiều lần nghĩ quẩn, cậu cũng muốn bán quách thân mình cho xong nhưng nhớ lại lời cha cậu là ko được đem những đồng tiềm dơ bẩn về nhà nên lại thôi. Nhưng thời gian sắp hết, ko biết cậu còn có thể lựa chọn hay ko?
Ở trong cái vũ trường này, trai gái gì cũng muốn có cậu. Đối với đàn bà: cậu là một người tình lý tưởng. Đối với đàn ông: thân hình của cậu cứ đốt cháy ham muốn bùng lên trong họ. Rất nhiều tay chơi gạ gẫm cậu nhưng ko thành. Hôm nay, cậu đang rất bực mình vì nghĩ đến món nợ mà ruồi muỗi thì cứ bâu quanh làm phiền cậu. Bất chợt có một bàn tay đặt lên vai cậu:
_“Em nói đi: cần bao nhiêu cho một đêm ân ái với tôi?” tên Lee So Han lên tiếng.
_“Thưa quý khách, tôi ko phục vụ trong khoản này, xin quý khách tìm người khác” nói xong cậu bước đi mà ko cần nhìn lại tên đó
_“ Cậu đừng làm cao quá nha, gia đình cậu còn nợ tiền của chú tôi chưa trả. Đến thời hạn coi thử cậu có đến van xin tôi ko, tôi đang chống mắt lên chờ xem”
Tên Lee So Han, con trai của Lee So Man, cháu trai Lee So Min_là chủ nợ gia đình cậu_. Hắn ta là một khách thường xuyên của vũ trường as vì cậu. Hắn theo yunho từ khi cậu chân ướt chân ráo vào vũ trường này làm bồi. Đến bây giờ cũng đã một năm nhưng cậu chẳng có dấu hiệu nào là đổ hắn cả. Bình thường hắn chỉ tán xa tán gần nhưng ko nói chuyện lộ liễu như hôm nay
Yunho đang rối lên vì chuyện gia đình, lại thêm lời nói của tên Lee So Han như một ngòi nổ châm cho nhửng gì bực tức trong lòng bộc phát ra . Cậu hét lên rõ to:
_"MÀY TƯỞNG CÓ TIỀN LÀ HAY LẮM HẢ? TAO NÓI CHO MÀY BIẾT LÀ TAO GHÉT LŨ CÓ TIỀN NHƯ CHÚNG MÀY. DÙ MÀY CÓ TIỀN CŨNG KHÔNG MUA ĐƯỢC TAO ĐÂU. TRÊN ĐỜI NÀY KO PHẢI CÓ TIỀN LÀ MUA ĐƯỢC TẤT HẾT ĐÂU. ÍT NHẤT TIỀN KO MUA ĐƯỢC TAO. RÕ.CHƯA.ĐỒ.NGU."
Yunho vừa nói vừa dung ngón tay chỉ vào vai thằng Lee So Han. Cả vũ trường như lắng lại khi nghe cậu hét lên như thế, nhưng rồi ai cũng vào việc nấy như chưa từng có việc gì xảy ra. Ở một góc khuất of vũ trường có kẻ ngồi lặng lẽ, dường như hắn ta chẳng chú ý gì xung quanh, tay hắn cầm ly rượu chát lắc qua lắc lại rồi từ từ đưa lên miệng thưởng thức. Hắn chính là Hero, chủ của vũ trường Ánh Sáng và hàng loạt vũ trường quán bar khác ở Seoul này. Nhưng, rất ít kẻ biết mặt hắn. Hắn rất hiếm khi đến chỗ này, hôm nay có công chuyện nên tình cờ hắn ghé ngang qua đây. Hắn vốn là kẻ ko để tâm đến những chuyện ko phải của mình nhưng đột nhiên lọt vô tai hắn một câu: “ ko phải có tiền là mua được tất cả đâu, ít nhất là ko mua được tao”. Tự nhiên hắn giận kinh khủng, có kẻ nào đó dám xúc phạm đến châm ngôn sống of hắn “ CÓ TIỀN MUA TIÊN (MUA QUỶ) CŨNG ĐƯỢC”. Đối với hắn tiền là quyền lực và cũng là quyền năng, hắn tồn tại bao năm chỉ dựa vào cái châm ngôn đó. Hắn thấy giống như mình bị xúc phạm ghê ghớm. Hắn dùng ngón tay trỏ _cái ngón tay trỏ đeo một chiếc nhẫn bạch kim hình đầu lâu lớn, hai con mắt là hai viên kim cương đen (loại kim cương tự nhiên quý hiếm trên thế giới)_ngoắt tên quản lý vũ trường lại, hắn nói ko hé răng:
"Tên hầu bàn mới to tiếng đó là ai?"
Tay quản lý ko hiểu chuyện gì cả nhưng linh tính mách bảo hắn có chuyện chẳng lành, hắn nói lí nhí:
_"Thưa Ngài, cậu ấy tên Jung Yunho, vào làm hầu bàn cách đây gần 1 năm. Là người đẹp trai nhất trong các vũ trường vùng Seoul này. Cậu ấy 22 tuổi, rất nhiều người biết quy định quán chúng ta nên muốn bao cậu ta một đêm nhưng ko được. Tất cả những gì tôi biết có chừng đó thôi."
Hắn ta nãy giờ vẫn lắng nghe nhưng sắc thái tuyệt nhiên biểu hiện chẳng quan tâm mấy, trong đầu hắn giờ đây đang suy tính làm thế nào để chứng minh châm ngôn sống của hắn là đúng, và cho Yunho thấy mãnh lực của đồng tiền. Đột nhiên hắn bóp mạnh ly rượu trong tay, ly rượu vỡ vụn ra như nhẹ nhàng như bóp một cái bánh quy vậy. Bọn đàn em rút mình hoảng sợ, tay quản lý ko dám hé một lời. Hắn nói, một tiếng nói nhỏ lạnh lẽo thoát ra trên đôi môi đỏ như máu đang mấp máy của hắn:
_"Đuổi việc cậu ta ngay, gọi điện bảo tất cả các nhà hàng, khách sạn,vũ trường. quán bar trong Seoul này ko được nhận cậu ta vào. Nói với họ cậu ta là đồ của Hero. Nếu dám trái lời, Hero ta sẽ đích thân san bằng nơi đó."
_Tay quản lý run: “ Dạ vâng, ông chủ.” Trong đầu tay quản lý giờ đang nghĩ: “ tôi xin lỗi cậu, Yunho, chúc cậu may mắn”
_Đợi tên quản lý đi khỏi, hắn nói với một gã ngồi cạnh hắn: “ Điều tra mọi thứ về cậu ta cho tôi, đặt lên bàn tôi trước 11h đêm”
Gã này chính là cánh tay phải của hắn: Park Yoochun, là một người đẹp trai, lịch sự, rất thông minh, từng giúp hắn giải quyết nhiều vấn đề nan giải. Nếu hắn được gọi là vua trong thế giới ngầm, thì Park Yoochun là hữu tể tướng, chuyên lo về sách lược đối ngoại
Hắn đứng dậy rời khỏi vũ trường trên chiếc Limo đen ngòm và chói lóa. Hắn đến phòng làm việc của mình và ngồi chờ đợi. Hắn nhếch mép:
_"Jung Yunho, ta phải làm cho mi sáng mắt, cho mi quỳ xuống chân ta mà thừa nhận có tiền muốn mua gì, làm gì cũng được."
Hắn ngồi trầm ngâm nhìn trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, trên tay là một điếu xì gà hảo hạng, hắn nhả vào khoảng ko trước mặt từng vòng khói, vòng khói một.
Đúng 11h, Park Yoochun bước vào phòng làm việc of hắn với một sấp hồ sơ trên tay. Yoochun đặt tập hồ sơ trước mặt hắn:
_"Anh cả, đây là tất cả hồ sơ liên quan đến Jung Yunho."
_"Cậu đọc lên tôi nghe"
_"Jung Yunho, 22 tuổi. Cha là Jung……"
Yoochun bị hắn cắt lời: “vào phần chính đi!”
_"Tốt nghiệp trung học trường trung học Seoul, là một học sinh xuất sắc, được học bổng và tuyển thẳng lên đại học Seoul, học khoa Quản trị kinh doanh nhưng do hoàn cảnh gia đình nên nghỉ học đi làm được 1 năm rồi. hiện giờ cậu ta đang đi làm thuê ở nhiều chỗ: sáng 5h đi giao báo và sữa, 8h-14h: cậu ta làm thêm ở 1 tiệm thức ăn nhanh, 14h-18h, làm bốc vác ở công trường xây dựng, từ 19h cậu ta làm bồi bàn ở vũ trường Ánh Sáng."
_"Có năng khiếu vỏ nghệ: đai đen karate, đai đen judo, ngoài ra cậu ta rất giỏi về kiếm đạo. Không có tiền án tiền sự, hồ sơ sạch."
_"Còn gì nữa ko?" Hắn hỏi bâng quơ
_"Dạ, cha bị hẹp vale tim nặng, cần phải phẫu thuật nên mẹ hắn đã đi vay mấy tay anh chị trong khu vực 200 triệu won, tụi nó tính lãi nên giờ tổng nợ đả lên tới 500triệu won rồi, còn đúng 1 tuần nữa là đến hạn trả nợ nhưng theo em điếu tra thấy cậu ta ko có một khoản tiền nào là có thể trả nổi món nợ đó. Cha cậu ta đang nằm ở bệnh viện Seoul, mẹ cậu ta nuôi bệnh còn cậu ta đi làm để trả viện phí."
_"Ai là chủ nợ cậu ta?" Hắn hỏi
_"Dạ, đó là Lee So Min, em ruột Lee So Man"
_"Có phải tay Lee So Man, tên cấp dưới mà tôi cho quản lý vũ trường MIROTIC ko?"
_"Dạ đúng."
_"Sáng mai 7h kêu hắn và tên Lee So Min đến đây gặp tôi. Nếu ko còn gì thì cậu ra ngoài, nhớ bảo mấy đứa tới “săn sóc” cậu ta cho tôi, ko được làm gì, chỉ bảo đảm là cậu ta ko kiếm được việc làm thôi."
_"Hiểu rồi, anh cả. Anh nghỉ sớm"
Nói rồi Yoochun rời phòng hắn, khi còn lại một mình, hắn ngồi xem lại tất cả hồ sơ về cậu. Một cái cười nữa miệng làm lạnh thêm cái ko khí vốn đã lạnh lẽo xung quanh.