Chín

3.4K 276 2
                                    

Tôi uống thuốc rồi." Ngô Minh yếu ớt trả lời, có hơi loạng choạng. Tần Không vội vàng đỡ lấy cậu.

"Đo nhiệt độ chưa!"

"Chưa."

Tần Không dìu ngô Minh ngồi xuống ghế trong phòng khách, vô cùng đau lòng. Tuy bình thường người này có vẻ sống rất tốt, nhưng tuyệt đối không biết chăm sóc bản thân! Hắn hấp tấp hỏi: "Nhiệt kế để ở đâu."

Ngô Minh chỉ chỉ cái tủ đặt trong phòng khách: "Trong ngăn có một hòm thuốc..."

Tần Không vội vã bước qua lấy hòm thuốc ra, tìm nhiệt kế, rồi nhanh chóng kẹp cho Ngô Minh.

Năm phút sau lấy ra nhìn. 39 °, trời ạ, sốt cao như thế sao. Liền lập tức nói: "Không được, phải đưa đến bệnh viện thôi. Đi nào, tôi đưa cậu đi."

Ngô Minh không ngờ lại nghiêm trọng tới vậy, xem ra người bình thường không bao giờ ốm thì một cơn cảm mạo cũng đủ nguy hiểm rồi. Biết không thể lề mề được nữa, đành gật đầu để Tần Không dìu ra ngoài.

Bước ra tới cửa cậu mới chợt nhớ ra chưa lấy đồ theo, liền đẩy đẩy Tần Không, nói: "Sổ y tế, quên đem sổ y tế rồi!"

"Ở đâu? Tôi đi lấy cho."

"Ở ngăn kéo bàn làm việc trong phòng ngủ!"

"Cậu chờ một chút." Tần Không đỡ Ngô Minh ngồi vững trên sofa rồi mới vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra liền thấy sổ y tế đặt ngay bên trái. Lúc vội vàng đem ra tình cờ đụng phải cạnh bàn "bang" một tiếng, khung ảnh vốn đặt trên bàn rơi độp xuống mặt đất.

May mà không vỡ! Hắn cúi xuống nhặt nó lên. Lúc đặt lại trên bàn Tần Không mới kinh ngạc nhận ra, đây không phải ảnh chụp, là... bưu thiếp?

Hắn lấy ống tay áo lau lau lớp kính trên khung ảnh, xác nhận lại lần nữa, là bưu thiếp, còn là tấm bưu thiếp hắn đã gửi đi nữa.

Phía trên có viết —-

Gửi Vô Danh

Cám ơn sự yêu mến của bạn, mong bạn cũng hạnh phúc!

CV Tình Không

Đây là bưu thiếp gửi đi hồi sinh nhật mà.

Hôm đó viết rất nhiều, nhưng tờ này viết cuối cùng, cũng khá ấn tượng về nó.

Viết cho một fan nho nhỏ luôn reply dưới weibo của hắn, luôn nghe hắn hát, đã nghe hết tất cả các kịch hắn phối, còn viết bình kịch rất dài, tên là Vô Danh.

"Tần Không, có tìm được không vậy?" Tiếng Ngô Minh truyền tới từ bên ngoài.

Đưa cậu đi khám vẫn quan trọng hơn. Tần Không đặt bưu thiếp lại chỗ cũ, nói: "Tìm được rồi, tôi tới ngay!"

Đưa người ta đến bệnh viện gần nhất. Bác sĩ vừa đo nhiệt độ cơ thể cho Ngô Minh xong, liền coi Tần Không như người nhà của cậu, bực mình trừng mắt mắng hắn: "Sao giờ mới đưa tới đây." Lập tức kê đơn thuốc, để Tần Không đưa bệnh nhân đi truyền dịch.

Lúc gắn xong dịch truyền đã đến tận khuya.

Ngô Minh choáng váng ngồi trên ghế, đầu dựa vào vai Tần Không, cảm thấy ngượng vô cùng: "Phiền anh quá."

[Võng phối] Thai phụ nhà bên cậu vẫn khoẻ chứ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ