Author: CC Không Xứng
Editor: Rose Taurus
Designer: Lam Lam
Paring: Khải - Nguyên
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang ra khỏi wordpress.
Bản dịch không chuẩn 100% nhưng sẽ cố gắng bám sát nghĩa.
---
00.
Chỉ em nói, anh sẽ lắng nghe.
01.
Vương Nguyên 15 tuổi.
Trên đường đưa cậu về nhà, Vương Tuấn Khải lại đưa tay xoa xoa đầu cậu, cười đắc ý đến dạt dào:
- Mười lăm tuổi thì sao, vẫn phải gọi anh là đại ca thôi.
Vương Nguyên ghét bỏ mà liếc anh một cái, hai tay cằm túi đánh anh:
- Ông cụ non.
- Em thân thủ nên để ý một chút có được không? Lười chết em.
Vương Tuấn Khải vuốt ve những sợi tóc non mềm trên đầu cậu làm da đầu có chút ngứa ngáy. Vương Nguyên quay đầu muốn phản bác, lại nghe vài tiếng sáo trúc, lúc sau lại nghe thấy tiếng phái hoa nở rộ đầy trời.
- Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải! Mau nhìn kìa, pháo hoa, pháo hoa!
Vương Nguyên bổ nhào lên người anh, vừa cười vừa đánh vào bả vai anh. Ánh mắt nam sinh sáng ngời, trong đó như chứa hàng vạn tinh tú của dãy ngân hà, muôn nghìn sắc thái hội tụ trong đôi mắt ấy của cậu, làm lung lay tầm mắt của Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên đã lâu rồi không có gọi anh là lão vương, cái đó có thể xem là danh xưng quen miệng, không biết từ khi nào bắt đầu đã được gọi, Vương Nguyên bây giờ gọi anh liền mang cả danh họ ra để gọi. Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải! Âm cuối cứ như trêu đùa, như hợp âm cuối của âm phù, dừng lại trong lòng anh, mất mặt quá đi!
- Anh có nhớ hay không? Năm trước sinh nhật anh, chúng ta đứng trên quảng trường bắn pháo hoa, sau đó chúng ta nhanh chân trốn vào một góc xem trộn, lúc đó thật đẹp biết bao.
Vương Nguyên dựa vào bên cạnh anh, cái đầu nhỏ lắc đông lắc tây tạm trì hoãn hành động, đôi mắt chớp một cái, rồi chớp tiếp một cái. Vương Tuấn Khải nhìn bầu trời đêm kia phảng phất vĩnh sinh kim sắc cây tùng, luyến tiếc nháy mắt, đồng tử vẫn dừng lại một điểm không chếch lệch đi đâu cả, giật mình một cái, giàu to rồi...
- Anh nhớ rõ!
Ngày đó Vương Nguyên mặc bộ quần áo màu xanh cảnh vệ, cổ tay áo không nghiêm chỉnh vẫn phải để Vương Tuấn Khải sửa lại, tự hỏi không biết tiểu thần tiên trước mặt này từ đâu rơi xuống, ở khói dân gian không ngừng mỉm cười, không biết vì chuyện gì mà cậu lại cười nhiều như thế, còn cười rất thoải mái.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KaiYuan] [Khải Nguyên] Tổng Hợp Shortfic
FanfictionAuthor: Tiểu Vương Tử aka Rose Taurus Đọc thêm tại: rosetaurus0305.wordpress.com