Part 5 (End)

754 37 0
                                    

29.04.16 Fly in Seoul Day 1.
Phòng chờ của GOT7
Những bước chân dường như nhanh hơn, những cây cọ make up dường như vội vã hơn. Tất cả dồn hết tâm lực để chuẩn bị cho sân khấu đầu tiên của cả nhóm trong ít phút nữa. Nhịp tim của các thành viên như đang muốn nhảy ra khỏi lòng ngực bay lên sân khấu. Không khí tại phòng chờ nóng không kém khán đài ngoài kia.

" Jackson hyung. Please, ngồi yên đi anh cứ đi đi lại lại vậy em cũng cuống theo" - Bam Bam lên tiếng trấn an Jackon nhưng cũng chẳng nhận ra rằng các ngón tay của mình đang xoắn lại vào nhau.

" Em lo quá Mark hyung, cứ bị làm sao ý, người như bị trúng thuốc " - Mark bật cười trước câu nói của Jackson. Thằng nhóc cứ nhảy hết từ chỗ này sang chỗ khác, liên tục nói những câu chẳng ai hiểu.

" Thôi nào, bình tĩnh lại nào hãy cứ làm đúng những gì mình chuẩn bị, mọi thứ sẽ tốt thôi. Mấy đứa đừng tự tạo thêm áp lực cho mình. Đây là giấc mơ, là mơ ước, là tương lai của chúng ta, hãy làm thật tốt nhé mấy đứa" - Mark lên tiếng. Giọng cậu trầm, ấm hết sức nhẹ nhàng lên tiếng chấn an mấy đứa nhỏ. Mọi lần JaeBum sẽ là người lên tiếng động giên chúng trước khi lên sân khấu. Nhưng hôm nay, Mark tạm thời thay thế vị trí của anh. Một người anh cả thực thụ.

" Ước gì anh JaeBum có ở đây" - Young Jae, cậu bé đáng thương nhất trong tối nay. 1:31 bài hát Young Jae song ca cùng người anh của mình hôm nay sẽ chỉ có cậu với cây đàn piano. Mỗi lần nghĩ đến quá trình chuẩn bị cho bài hát, YoungJae lại dâng lên cảm giác chua sót dành cho JaeBum.

" Vậy thì đừng làm ảnh thất vọng, hãy hát hay cả phần của JaeBum. Đó mới là điều ảnh cần em làm lúc này đó YoungJae" Mark nhẹ nhàng xoa đầu đứa em mình, giúp cậu lên tinh thần cho sân khấu sắp tới.

" Mark, hôm nay anh khác lắm. Như là JaeBum hyung thứ 2 vậy. " JinYong lên tiếng từ bàn trang điểm.

" Không ai có thể thay thế vị trí của JaeBum trong nhóm chúng ta. Nhưng lúc này đây, khi không có JaeBum, anh biết mấy đứa thấy hoang mang, lo lắng đến nhường nào nhưng chẳng phải chúng ta vẫn còn nhau sao. Hãy diễn thật tốt nhé, để cho JaeBum thấy được sân khấu của GOT7 đẹp đến nhường nào" Mark lần cuối lên dây cót tinh thần cho mấy đứa em. Thực ra cậu cũng chả mạnh mẽ gì cho cam, thế nhưng lúc này cậu cần hoàn thành tốt vai trò của một người anh cả, một chỗ dựa vững chắc cho cả nhóm. Bây giờ, cậu mới thấy những câu nói động viên của JaeBum quan trong và cần thiết đến mức nào.

" G-O-T-7 jjai, GOt7 fighting, Im JaeBum fighting" khẩu hiệu vang lên lần cuối trước khi 6 chàng trai bước ra sân khấu. Họ hô tên của người nhóm trưởng như một liều thuốc chấn an bản thân mình, đồng thời để nhắc nhở rằng phải quẩy hết sức trên sân khấu.

1st concert in Seoul, là concert đầu tiên của GOT7 cũng có thật nhiều cái đầu tiên: lần đầu tiên lightstick được tung bay trên khán đài, lần đầu tiên biểu diễn các bài hát tự sáng tác trên sân khấu; lần đầu tiên mặc váy nhảy bài hát của gỉlgroup; lần đầu tiên thấy fan điên cuồng đến vậy và cũng là lần đầu tiên thấy trống trải đến thế. Phần hát của JaeBum không hề bị cut hay thay thế bởi ai trong nhóm, vị trí của anh luôn được để trống khi cả nhóm nhảy và tất cả thành viên đếu không quên nhắc đến anh trong phần giới thiệu. Họ muốn nhắc cho tất cả mọi người biết rằng, GOT7 còn một vị nhóm trưởng tuyệt vời nữa, một người luôn cố gắng làm tất cả mọi thứ để giúp cả nhóm đi lên, là người luôn sẵn sàng nhận lấy những gì khó khăn nhất để khiến thành viên của mình được hạnh phúc. Họ luôn nhớ đến anh, luôn biết ơn những gì anh đã cống hiên và hi sinh vì nhóm, cho dù hiện tại JaeBum không có đứng trên sân khấu đi nữa thì chỗ trống của anh không ai có đủ tư cách để lấp đầy.
Nước mắt rơi. Mark đã khóc khi xem video của anh dành tặng fan, nước măt rơi nhanh đến mức cậu không kịp nhận ra là mình đã khóc. Nhìn khuôn mặt được phóng đại trên màn hình LED của anh, vẫn nụ cười đầy chân thành ấy, vẫn là hình ảnh quá đỗi gần gũi và thân thuộc với mọi người nhưng tại sao giờ đây nó lại đên lại một cảm giác xót xa đến vậy. Mark giờ đây mới thấy cậu nhớ anh và cần anh bên cạnh khủng khiếp. Dường như chưa có một lần Mark đứng trên sân khấu và mà không có JaeBum. Luôn có ánh nhìn ấm áp khi hai ánh mắt chợt bắt gặp nhau, những cái vỗ vai nhanh chóng chấn an cho những lỗi lầm trên sân khấu, những cử chỉ nhỏ nhặt như cầm mic hay cầm áo cho Mark của JaeBum lúc này đây hiện về tràn đầy trong tâm trí cậu. Hoá ra anh chưa từng có một lần đứng quá xa, anh luôn ở đằng sau cậu mọi lúc mọi nơi. Hoá ra JaeBum luôn âm thầm yêu cậu mà không cần nhận lấy sự đáp trả. Mark nhận thấy mình thật sự quá may mắn khi nhận được sự yêu thương từ anh nhưng lại đầy ngu ngốc khi đẩy nó và anh đến tận cùng của sự đau khổ. Anh bị chối bỏ bới chính người anh yêu nhất.
"Mark, mày là một kể tội đồ, chính mày là người cất bước đi trước như một kể nhát gan đầy hèn hạ vậy mà giờ đây mày lại nuối tiếc và muốn quay trở lại sao? Liệu có thể còn kịp sao, Mark Tuan." Mark tự diễu cười mình khi nhớ về JaeBum quá nhiều trong khi đang biểu diễn. Dường như cậu luôn mong có một chút phép màu có thể mang anh đến ngay bây giờ. Ngay lúc này, ngay trên sân khấu này. Nhưng tại sao?....,.
Mark dường như mất bình tĩnh hơn sau khi xem đoạn clip của JaeBum, vì vậy cậu cố gắng biểu diễn thật high để che lấp đi sự bối rối của mình. Cậu đang nghĩ đến JaeBum nhiều hơn sự cho phép của bản thân

(Fanfic/BMARK GOT7) First Concert!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ