Chương 7

71 0 0
                                    

  Càng bàn bạc, chúng tôi càng thích thú ý kiến trên của ông Crepsley. Ông ta bảo, những diễn viên trong đoàn sẽ biết tôi là ai và sẽ chấp nhận tôi như một người cùng hoàn cảnh với họ. Thành viên trong đoàn luôn thay đổi và luôn luôn có những người cỡ tuổi tôi. Tôi sẽ sinh hoạt chung với nhóm người trẻ tuổi này. Nhưng tôi cũng hỏi:

- Nếu khi đến đó, cháu không thích ở lại thì sao?

- Thì chúng ta đi. Ta thích ngao du cùng họ nhưng ta không mê xiếc đến điên cuồng đâu. Nếu cháu thích, chúng ta ở lại. Nếu không, chúng ta lại lên đường.

- Họ không bắt buộc cháu phải theo sát gót họ chứ?

- Ông Cao luôn ép mọi người phải làm một việc gì đó. Cháu sẽ giúp họ thu dọn ghế, đèn đóm, bán quà lưu niệm hay nấu nướng. Sẽ bận rộn đấy, nhưng người ta sẽ không bắt cháu làm việc quá sức đâu. Đừng lo, chúng ta vẫn còn khối thời gian để ta dạy cháu học tập.

Thế là chúng tôi quyết định trở lại gánh xiếc. Dù sao ban đêm còn có một cái giường. Lưng tôi ê ẩm vì phải ngủ trên sàn đất quá rồi.

Tôi hỏi ông Crepsley làm cách nào ông có thể tìm ra nơi gánh xiếc đang trình diễn? Ông bảo sẽ xâm nhập vào tư tưởng ông Cao.

Nhớ lại những lời nói của Steve, tôi hỏi:

- Thần giao cách cảm, phải không?

- Tương tự như vậy. Thật ra chúng ta không thể trao đổi tư tưởng với nhau, nhưng ta có thể nắm bắt ý nghĩ ông ấy và tìm ra nơi ông ấy đang ở không khó khăn gì.

- Cháu có thể làm như vậy không?

- Không. Hầu hết ma-cà-rồng và một số con người có biệt tài thiên phú, mới có khả năng này. Nhưng những kẻ chỉ phân nửa ma-cà-rồng thì không thể.

Ông ta ngồi im lìm giữa nhà thờ chừng một phút, rồi mở mắt, đứng dậy nói:

- Tìm được rồi.

- Nhanh quá vậy?

- Ta đã nhiều lần tìm kiếm ông ta bằng cách này nên dễ như trở bàn tay thôi. Với ma-cà-rồng, chuyện này chẳng khó khăn gì.

Trong khi thu dọn hành trang tôi nhìn quanh nhà thờ thắc mắc, chẳng biết nên hỏi hay không. Nhưng ông bỗng nói làm tôi giật mình.

- Nào, thắc mắc gì cứ hỏi đi.

- Sao ông biết cháu muốn hỏi?

Ông phì cười:

- Không cần phải là ma-cà-rồng mới biết một đứa trẻ đang có nhiều thắc mắc. Chuyện gì vậy?

- Ông có tin Thiên Chúa không?

Ông nhìn tôi thật lạ lùng, rồi chậm rãi gật đầu:

- Ta tin vào Thiên Chúa của ma-cà-rồng.

Tôi nhăn mặt:

- Ma-cà-rồng cũng có thánh thần sao?

- Tất nhiên. Mỗi giống loài đều có những vị thánh thần riêng. Ai Cập, Ấn Độ, Trung Hoa có thánh thần, thượng đế của họ. Ma-cà-rồng cũng thế thôi

- Còn thiên đàng?

- Chúng ta tin vào một cõi bồng lai ở phía trên các vì sao. Sau khi chết, nếu đã sống một đời tốt lành, linh hồn chúng ta sẽ bay khỏi thế gian, vượt qua những vì sao và dải ngân hà để tới một thế giới tuyệt vời là cõi bồng lai.

- Nếu không sống tốt thì sao?

- Thì sẽ ở lại đây. Trở thành những hồn ma vất vưởng trên thế gian này mãi mãi.

Nhủ thầm, làm thế quái nào mà một ma-cà-rồng có một cuộc sống tốt lành cho được, tôi hỏi:

- Một ma-cà-rồng sống tốt như thế nào để được về bồng lai?

- Sống trong sạch. Nếu không cần thiết, không được sát hại sinh linh. Không được làm người khác đau đớn. Không được làm hư hỏng thế gian.

- Sống bằng máu người không là tội lỗi sao?

- Miễn là không được làm họ chết. Và đôi khi giết người cũng không có tội.

- Hả? Giết chóc là tội lỗi chứ?

- Con người có linh hồn. Khi chết, linh hồn lên thiên đàng hay cõi bồng lai. Nhưng một phần của họ vẫn có thể được giữ lại thế gian này. Nếu chỉ sử dụng một lượng máu nhỏ của họ, chúng ta không lấy mất một tí xíu nào tinh tuý của con người. Nếu sử dụng số lượng nhiều, chúng ta đã lưu giữ một phần của họ sống trong chúng ta. Kỷ niệm, cảm xúc của họ trở thành một phần của chính ta. Ta nhìn thế giới theo cách nhìn của họ, ta có thể nhớ lại cả những điều đã bị thiên hạ lãng quên.

- Là sao?

- Paris Skyle là một trong số những người bạn thân thiết nhất của ta. Ông ta già khú khụ rồi. Nhiều thế kỷ trước, ông là bạn của William Shakespeare.

- Ông Shakespeare viết kịch Romeo và Juliette?

- Đúng. Ông ta viết kịch và làm thơ. Nhưng hầu hết những vần thơ hay nhất của ông bị thất lạc. Khi hấp hối, chính Shakespeare yêu cầu bạn ta hút máu. Để lưu lại những vần thơ ông ta đã viết. Thế gian này sẽ nghèo nàn hơn biết bao nhiêu, nếu không có những vần thơ đó.

- Nhưng... các ông chỉ làm thế khi được những người hấp hối yêu cầu sao?

- Đúng. Giết một người mạnh khoẻ là tội ác. Nhưng đối với một người bạn sắp chết, lưu giữ kỷ niệm và kinh nghiệm của người đó, lại thật sự là việc thiện. Thôi, để dọc đường ta sẽ nói thêm. Bây giờ chúng ta phải khởi hành.

Tôi nhảy lên lưng ông Crepsley và ông bắt đầu thuật phi hành. Ông vẫn chưa cắt nghĩa cho tôi biết bằng cách nào ông có thể di chuyển như bay vậy. Thế giới chung quanh vùn vụt giật lùi sau chúng tôi. Ông Crepsley bảo, đối với ma-cà-rồng, phi hành chỉ là chuyện nhỏ.

Cảnh đồng quê bồng bềnh bên dưới chúng tôi thật tuyệt vời. Chúng tôi vượt qua núi đồi, đồng cỏ bao la nhanh hơn gió thổi, êm như ru, không ai có thể nhận ra, cứ như chúng tôi được bao quanh bằng một lớp bong bóng diệu kỳ.

Phi hành rất hao tổn công lực. Thấy ông Crepsley bắt đầu ráng sức, tôi mở nắp chai máu dự trữ, đưa sát miệng cho ông. Vừa gạt mồ hôi trên mặt, vừa uống, ông gật đầu cảm ơn, tiếp tục chạy.

Khi bầu trời hửng sáng, ông chạy chậm dần rồi ngừng lại hẳn. Tôi nhảy xuống khỏi lưng ông, dáo dác nhìn quanh. Chúng tôi đang đứng giữa một con đường quê. Chung quanh toàn ruộng đồng cây cối, tuyệt nhiên không thấy một ngôi nhà. Tôi hỏi:

- Gánh Xiếc Quái Dị đâu?

Đang quỳ gối, thở hồng hộc, ông Crepsley chỉ tay về phía trước:

- Còn vài cây số nữa.

- Ông bị đuối sức rồi, phải không?

- Ta còn có thể chạy tiếp tới đó. Nhưng không muốn họ thấy mặt ta đỏ ké như thế này.

- Tốt nhất là ông chỉ nên nghỉ một lát thôi, trời gần sáng bạch rồi.

Ông Crepsley nổi quạu, quát lên:

- Mi đừng tài lanh. Ta biết chính xác giờ giấc sáng chiều hơn bất cứ con người bình thường nào. Chúng ta còn bốn mươi lăm phút nữa.

- Tuỳ ông.

- Đúng.

Ông ta cau có đứng dậy, chậm chạp bước. Đợi ông ta đi được một quãng, tôi mới chạy vượt lên trước.

- Ông già ơi, lẹ lên. Ông bị bỏ lại sau rồi đó.

Nghe tôi trêu chọc ông chỉ càu nhàu:

- Cứ chạy đi, thử xem mi có mệt toé khói ra không?

Chỉ vài phút sau ông đã vượt lên ngang hàng tôi. Suốt mấy tháng nay, tôi chưa bao giờ vui vẻ như lúc này. Có một mục đích hay công việc gì nhắm tới mới làm con người bớt buồn chán được. Bạn đồng ý không?

Chúng tôi đi qua một nhóm người quần áo te tua, cắm trại bên đường. Vài người vẫy tay chào chúng tôi. Trông họ thật kỳ cục: tóc để dài thòng, quần áo lạ lùng, dây chuyền và hoa tai nặng trĩu.

Cờ xí, biểu ngữ đầy trong trại, nhưng tôi không đọc được chính xác những dòng chữ trên biểu ngữ, vì bước thấp bước cao chạy cho kịp ông Crepsley. Những gì loáng thoáng đọc được, hình như những người này đang phản đối việc mở một con đường mới.

Sau ngã rẽ thứ năm, chúng tôi đã nhìn thấy Gánh Xiếc Quái Dị trên bãi đất trống cạnh bờ sông. Không một tiếng động. Tôi nghĩ chắc họ còn đang ngủ. Nếu ngồi trên ô tô vùn vụt chạy quay, và không chủ tâm tìm kiếm những xe tải nhỏ và lều bạt, hẳn sẽ chẳng thể nào phát hiện ra được họ.

Đây là một nơi chẳng thích hợp cho một gánh xiếc chút nào. Chắc chỉ là một nơi tạm nghỉ giữa hai thị trấn.
Ông Crepsley tự tin len lỏi qua những xe tải. Ông biết chắc mình đang làm gì. Tôi lẳng lặng bước theo, nhớ lại hôm vào bắt trộm quý bà Octa, không tin ông ta tìm gặp được họ trong những xe này.

Ông Crepsley đến trước một xe dài màu bạc, gõ cửa. Ngay lập tức cánh cửa mở tung, một thân hình cao lớn xuất hiện. Ông Cao. Trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm mai, hai mắt ông ta đen hơn bao giờ hết. Nếu chưa từng biết trước, tôi sẽ tưởng ông ta không có con ngươi, chỉ có hai hố mắt đen ngòm, trống rỗng.

Môi dường như bất động, tiếng nói trầm đục phát ra:

- Ồ, anh đấy à?

Vươn người cúi xuống nhìn tôi đang run lập cập, ông ta hỏi Crepsley:

- Lại đem theo cả chú bé này nữa?

Ông Crepsley hỏi:

- Chúng tôi vào được chứ?

- Tất nhiên. Không cho thì ma-cà-rồng vẫn biến hoá để vào được mà.

- Chính xác.

Nhìn hai người cười nói, tôi biết đó là câu nói họ vẫn đùa nhau. Trong xe đồ đạc rất sơ sài: vài cái kệ, một số poster và tờ bướm quảng cáo, cái mũ đỏ cao nghệu và đôi găng tay tôi đã từng nhìn thấy; cái bàn, mấy cái ghế và một cái giường xếp.

Dù đã ngồi xuống, ông ta trông vẫn cao phát sợ. Ông bảo:

- Tôi không ngờ anh tới sớm vậy, Larten.

- Chim quay về tổ không cần báo trước, phải không, Hibernius?

- Anh gặp rắc rối gì không?

- Không. Chỉ vì Darren rầu rĩ suốt. Tôi nghĩ nó sẽ vui hơn khi sống cùng đồng loại tại đây.

Ông Cao nhìn tôi chăm chú bảo:

- Hiểu rồi. Kể từ khi ta gặp cháu lần sau cùng, cháu đã đi nhiều nơi lắm rồi, phải không Darren Shan?

- Cháu chỉ muốn được ở nhà như trước kia thôi.

- Vậy thì sao cháu lại bỏ nhà ra đi?

Tôi trừng trừng nhìn ông, lạnh lùng nói:

- Ông biết vì sao rồi mà.

Ông Cao chậm rãi gật đầu. Crepsley hỏi:

- Chúng tôi ở lại đây được chứ?

- Tất nhiên. Phải nói là chúng tôi rất mừng thấy anh trở lại. Đang thiếu người đây. Alexander Xương-sườn, chị em sinh đôi Sive và Seersa, Gertha Răng thép đều đang nghỉ phép. Cormac Chân Tay Nhựa Dẻo chưa đến kịp. Anh và quý bà Octa là sự cộng tác vô giá đối với đoàn chúng tôi rồi.

- Cám ơn anh.

Tôi liều hỏi:

- Thế còn cháu?

Ông Cao tủm tỉm cười:

- Mi ít quý giá hơn, nhưng vẫn được nồng hậu nghênh đón.

Tôi hậm hực lặng im. Ông Crepsley hỏi:

- Chúng ta định trình diễn ở đâu vậy?

- Ngay tại đây.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Tại đây?

Ông Cao trợn mắt hỏi lại:

- Mi ngạc nhiên lắm sao?

- Cháu tưởng phải diễn trong phố, chứ giữa đồng không mông quạnh này ai đến xem?

- Chúng ta diễn ở bất cứ đâu, cũng vẫn có đông khán giả như thường. Đúng, thường thường chúng ta vẫn diễn ở nơi thị tứ, nhưng như ta đã nói, mùa này các diễn viên không đầy đủ. Người đi phép, người bận công chuyện.

Hai ông già trao đổi cái nhìn lạ lùng, bí mật. Tôi cảm thấy như họ đang giấu tôi điều gì. Ông Cao nói tiếp:

- Tuy vậy, chúng ta sẽ tạm nghỉ mấy ngày, không có buổi diễn nào hết.

Ông Crepsley nói:

- Trên đường tới đây, tôi thấy một toán người cắm trại. Họ có gây khó dễ gì không?

- À, quân bảo vệ thiên nhiên đấy. Họ là chiến sĩ môi trường. Đi khắp nơi để ngăn chặn việc mở đường và xây cầu mới. Nhưng họ cũng sắp dọn đi nơi khác rồi.

Tôi hấp tấp hỏi:

- Chiến sĩ à? Có súng đạn, xe tăng không ạ?

Hai ông già rũ ra cười. Ông Crepsley cố nhịn cười, nói:

- Cu cậu hay hỏi dấm dớ vậy đó. Nhưng chẳng khờ chút nào đâu.

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tốt nhất là im lặng. Khi bị người lớn trêu chọc, bạn càng tức họ càng khoái, càng cười bạo hơn.

Ông Cao cắt nghĩa:

- Họ tự gọi mình là chiến sĩ. Nhưng không phải là lính đâu. Họ tự trói mình vào thân cây, rải đinh trên đường và đổ muối vào máy móc của những phương tiện chặt cây, phá rừng.

- Tại sao...

Ông Cao vừa định trả lời tôi, nhưng ông Crepsley đã xen vào:

- Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, mặt trời sắp lên rồi. Hibernius, cám ơn anh đã đồng ý cho chúng tôi ở lại. Tôi tin là anh vẫn bảo quản cái quan tài của tôi đàng hoàng đấy chứ?

- Tất nhiên.

- Đi xa là tôi nhớ nhất cái quan tài. Được ngả lưng lại vào đó thật sung sướng biết bao.

- Còn chú nhỏ này? Có cần phải đóng thêm một quan tài nữa không?

Tôi hét toáng lên:

- Ôi! Xin can. Đừng bắt cháu nằm trong cái hòm thấy ghê ấy nữa.

Nhớ lại vụ bị chôn sống trong cái quan tài tối như hũ nút, tôi rùng cả mình. Ông Crepsley cười nói:

- Để Darren ở chung với nhóm diễn viên nào cỡ tuổi cu cậu là ổn rồi.

Ông Cao nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi:

- Evra được không?

Lão ma-cà-rồng cười toe thấy mà gớm:

- Hay, hay tuyệt. Darren ở chung với Evra là hết ý rồi.

Tôi lo lắng hỏi:

- Evra là ai?

- Rồi mi sẽ biết. Bây giờ ta phải đi. Ở lại đây, ông Cao sẽ lo cho mi đàng hoàng.

Tôi biết ông ta chỉ mong sớm chui vào chiếc quan tài yêu dấu.

Ông Cao hỏi:

- Chúng ta cũng đi chứ?

Tồi đành gật đầu, đi theo ông. Len lỏi qua những chiếc xe và lều bạt, ông Cao dắt tôi tới một lều cũ kỹ màu xám, lớn đủ cho khoảng năm sáu người. Chẳng biết ông ta lấy đâu ra chăn, gối đưa cho tôi (vì lúc ra khỏi xe, ông ta chẳng cầm theo gì):

- Gối mền đây. Cháu muốn ngủ đến chừng nào cũng được. Khi nào thức dậy ta sẽ đến tìm và cho cháy biết phải làm gì. Đến lúc đó, Evra sẽ giúp cháu.

Vén cửa lều, tôi nhìn vào, nhưng bên trong tối thui, chẳng thấy gì.

- Evra là ai?

Tôi quay lại hỏi, nhưng ông Cao đã êm ru biến mất từ lúc nào.

Thở dài, ôm chặt gối mền trước ngực, tôi đứng im làm quen cùng bóng tối. Lờ mờ một bóng người trên võng và tiếng thở đều đều. Tôi nhìn quanh tìm chỗ ngủ.

Lần mò được mấy bước, thình lình một vật trườn tới tôi trong bóng tối. Tôi đứng sững lại, banh mắt cố nhìn, khe khẽ lên tiếng:

- Chào. Evra hả? Darren đây. Mình mới...

Tiếng trườn mình trên đất đã tới sát tôi. Trong khi tôi đứng như trời trồng, cái vật mềm mềm trơn trơn đó cuốn quanh chân tôi. Ôi, tôi biết đó là vật gì rồi, nhưng không dám cúi xuống nhìn, cho đến khi nó cuốn dần lên nửa thân mình tôi. Lấy hết can đảm, tôi đảo mắt xuống: một con rắn to, dài, đang rít lên như huýt sáo!  

Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan - Tập 2 - Đệ Tử Của Ma Cà RồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ