Chương 6: Thật Dễ Thương

3K 181 9
                                    

"Tự anh vào đi, tôi muốn đi ngủ." Tiểu Hoa dẫn Nguyễn Văn Khánh tới phòng Trần Khởi My rồi ngáp dài một cái, giục anh mau chóng đi vào để cô còn đi ngủ tiếp.


"Được, cô đi đi." Dùng sức gật đầu.


"Một mình anh không sao chứ?" Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, hoài nghi hỏi.


Lại dùng sức gật đầu: "Không sao."


"Vậy được rồi, tôi đi ngủ đây." Nói xong liền quay người đi xuống lầu.


Thấy cô đi xuống rồi, anh mới nhẹ nhàng mở hé cửa, khẽ thò đầu vào nhìn xung quanh.


Thực ra, lúc chuông cửa vang lên Khởi My đã tỉnh rồi nhưng cô chỉ ngồi dậy cũng không định xuống xem là ai. Song, cô cũng có thể đoán ra được. 


Khi nhìn thấy Văn Khánh thò đầu vào cẩn thận dò xét cô liền nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ. Biết ngay là anh mà.


Nhìn về phía giường quả nhiên thấy được người thương. Trong giây phút anh nhìn thấy Trần Khởi My lập tức bị mê hoặc, chỉ có thể ngây ngốc đẩy cửa vào, đứng bên cạnh cửa ngơ ngác nhìn cô, chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Cô đẹp quá!


Bị đánh thức từ trong mộng đẹp, My My tóc dài rối tung xõa sau lưng, ánh mắt có chút mông lung, môi cánh hoa đỏ tươi hơi sưng, mặc áo thun quần ngắn càng tôn lên nét đáng yêu của cô, ánh đèn ngủ màu vàng từ phía sau chiếu lên khiến cho toàn thân cô như tỏa ra một vầng sáng mê người.


Nhìn người đang ngây ngốc đứng cạnh cửa liền mỉm cười vẫy tay với anh: "Lại đây."


"Ừ." Từ từ nhấc chân lên. 


"Đóng cửa lại." Nhìn Nguyễn VĂN Khánh bị mình mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cô càng cười tươi hơn, nụ cười rực rỡ suýt chút nữa làm anh bất tỉnh.


"Được." 


Từ từ xoay người đóng cửa nhưng tầm mắt vẫn không nỡ rời khỏi cô, chỉ thấy đầu anh quay một hướng còn thân lại ở một hướng khác, vất vả lắm mới đóng được cửa.


Sau khi đóng cửa, lại chậm rãi bước về phía cô. Động tác vô cùng chậm chạp giống như sợ đi nhanh quá thì cô sẽ biến mất. Anh đi rất chậm, đoán chừng để con rùa trên đất nó bò còn nhanh hơn anh.


Thật quá đáng yêu mà! Lại giơ tay ra vẫy vẫy anh: "Lại đây nhanh lên." 


Thật sự nghe lời, chỉ thấy hành động chậm rì rì của anh trong nháy mắt liền thay đổi giống như một cảnh phim quay chậm đột nhiên bị tua nhanh lên, vút một cái đã đứng trước giường cô.


Ai da, sao lại có một người đáng yêu đến vậy chứ? Cô yêu anh chết đi được. (Ta cũng yêu anh ấy chết đi được!)


Nằm xuống, kéo chăn đắp ngang người rồi nhấc lên một góc vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Vào đây, nằm bên cạnh em."


"Ừ." Ngồi xuống giường cởi giày cùng bít tất.


"Cởi bớt quần áo ra đi." Mặc nhiều như thế nằm ngủ sẽ không thoải mái.

[Fic Vin-Zoi] Chồng Ngốc Của Em. [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ