Chương 4

669 19 0
                                    

"Ca, theo ta đi luyện chữ!"

"Hảo". Tùy ý Trầm Lạc Phong lôi kéo hắn, Liễu Ức Vân căn bản sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Trầm Lạc Phong.

Chữ của Lạc Phong thực hảo, phóng đãng phóng túng, thương kính hữu lực, không giống chữ chính mình cứng nhắc vô lực, tối đa cũng chỉ được cho đoan chính mà thôi. Lạc Phong thật là ở địa phương gì cũng đều phi thường xuất sắc a, không biết tương lai nữ tử nhà ai có phúc khí trở thành thê tử của Lạc Phong đâu. Mặc dù Lạc Phong hiện tại còn nhỏ, nhưng đã có nhiều gia đình gia thế hiển hách người ta nhìn chòng chọc y, có thể nói chỉ cần Lạc Phong gật đầu, chỉ sợ bọn hắn lập tức đưa nữ nhi cùng lễ vật thật nhiều đóng gói hai tay dâng cho y đi. Ha hả, nhưng Lạc Phong đối với thân sự luôn rất lãnh đam, mỗi lần phụ vương hướng y đưa ra phần thưởng cộng thêm thiên kim nhà ai, y lại lạnh lùng ném một câu "Ta không thiếu nữ nhân!" Sau đó liền xoay người rời khỏi. Nghĩ đến bên cạnh Lạc Phong thật sự không thiếu nữ nhân a, theo hai năm trước hắn liền phát hiện ngoài phủ có nữ nhân xuất nhập biệt viện của Lạc Phong, Liễu Ức Vân nhất thời cảm thấy hai má như bị hỏa thiêu, thân thể cũng nóng lên, khi đó cũng là ở trong gian phòng này, ở trên bàn nơi Lạc Phong đang luyện chữ, hắn trộm hướng Lạc Phong liếc mắt một cái, lại phát hiện Lạc Phong đã dừng bút, đang sáng ngời nhìn hắn.

"A!" Phảng phất làm chuyện xấu bị nắm bắt gặp, Liễu Ức Vân không tự giác kêu to.

"Ca, thế nào, má hồng như thế, bị bệnh sao?" Trầm Lạc Phong xông lên đây, thân thủ dò xét hướng trán Liễu Ức Vân sờ sờ.

Nhìn đến trong gang tấc sắc mặt tuấn mỹ, Liễu Ức Vân cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, nhìn trước mắt đôi môi Lạc Phong mím lại đột nhiên làm hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đầu trở nên vựng vựng não không tự nhiên nhớ tới tình cảnh ngày ấy, hắn là thế nào, thật sự bị bệnh sao? "Ca, ngươi thế nào, không cần dọa nạt ta a". Nhìn Liễu Ức Vân phản ứng, Trầm Lạc Phong lo lắng hỏi thăm.

"A, không có gì, có thể là trời rất nóng, ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút là tốt rồi". Liễu Ức Vân không biết chính mình thế nào, nhưng hắn biết hiện tại hắn phải nhanh chóng rời khỏi Lạc Phong.

"Hảo, ta cùng ngươi trở về phòng".

"Không, không cần!" Hắn lập tức vòng vo cự tuyệt.

"Ca, ngươi cảm thấy ta phiền?" Trầm Lạc Phong giọng nói tổn thương.

"Không có, ta, ta chỉ là muốn một người nghỉ ngơi một chút". Trái tim trống rỗng.

"Vậy được rồi". Lời nói buồn bực.

"Lạc Phong, ngươi không cần đa tâm, ta thật sự. . . . ." Nhìn dáng vẻ mất mát thương tâm của Lạc Phong, hắn thật sự rất không nỡ.

"Ta biết. Ngươi đi nghỉ ngơi đi, buổi tối ta đến tìm ngươi". Xả ra một mạt mỉm cười, nhìn nụ cười của y Liễu Ức Vân mới hơi chút an tâm, xoay người rời khỏi.

"Ai. . . . . ." Này không biết từ lúc trở về phòng Liễu Ức Vân đã mấy lần thở ra, vốn dĩ trở về phòng để an tĩnh lại, nhưng hắn hoàn toàn nghĩ muốn hỏng, hắn hiện tại trong đầu đều là thân ảnh của Lạc Phong, y sắc mặt tuấn mỹ, khóe mắt đeo nét cười, đôi môi hồng thâm thúy, thậm chí cơ bắp cũng ẩn hiện. . . . A, hắn suy nghĩ cái gì?! Thế nào giống như tư xuân a, ý tưởng hảo bẩn thỉu a, việc này hàng năm trong sách thánh hiền ghi chép đều rõ ràng, càng huống gì đối tượng là Lạc Phong, đệ đệ của hắn a! Trời ạ, để hắn đi chết đi. . . . . Hoàn toàn chìm đắm trong tự chán ghét chính mình, Liễu Ức Vân hồn nhiên không biết Trầm Lạc Phong đã đi tới cạnh giường hắn.

Cừu ái phong vân (đam mỹ full+ hay)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ