Ăn cơm chiều xong, Mục Thiên Dương còn không có trở về, Uyển Tình mừng rỡ tự tại. Chắc là hẹn với Thải Nghiên đi, hy vọng không lâu sau, hắn sẽ thả mình rời khỏi nơi này. . . . . .
Làm bài tới 11 giờ, chuông đồng hồ báo thức vang lên. Từ sau lần trước, cô liền đặt đồng hồ báo thức, miễn cho không cẩn thận quên thời gian, lại bị hắn mượn cớ để nói chuyện của mình.
Tắt đồng hồ báo thức đi, cô có chút chần trừ. Còn có hai đề nữa, rốt cuộc nên làm xong hay không? Có lẽ, hắn giống như đêm qua, không trở lại. Nhưng biệt thự này không chỉ một người là cô, bà Trương cùng hai cái bảo tiêu kia đều có thể là cơ sở ngầm của hắn. Nếu như bị hắn biết, ai biết hắn sẽ như thế nào.
Uyển Tình hít một tiếng, thu thập tốt sách vở quay về phòng ngủ.
Khi tắm, nghe được tiếng vang bên ngoài, cô biết hắn đã trở lại, cuống quít rửa sạch bọt sà phòng trên người. Còn không có làm xong, Mục Thiên Dương đã vào rồi.
"Anh đã trở lại?" Uyển Tình động tác có chút cứng ngắc. Không dám ở trước mặt hắn che che dấu dấu, đành phải đưa lưng về phía hắn.
Mục Thiên Dương ừ một tiếng, Uyển Tình liếc hắn một cái, biết hắn uống rượu, nhưng chỉ là hơi say, cũng không có say hoàn toàn.
Hắn đứng ở trước gương đánh răng, Uyển Tình yên lặng tắm rửa xong, cầm lấy áo ngủ mặc vào. Đang muốn đi ra ngoài, Mục Thiên Dương mở miệng: "Trường học mới thế nào?"
"Rất tốt." Uyển Tình do dự đứng lại, nhớ tới Mục Thiên Tuyết, muốn hỏi hắn một chút. Nhưng hắn hẳn là sẽ không trả lời cô đâu? Hơn phân nửa sẽ mắng cô một chút, cô có tư cách gì quản chuyện của hắn?
Mục Thiên Dương buông bàn chãi đánh răng ra: "Lại đây chà lưng cho tôi."
"Nga. . . . . ." Uyển Tình lôi kéo áo ngủ, đi đến bên người hắn. Hắn nâng cằm của cô lên, hôn xuống, rmạnh mẽ cạy miệng của cô ra, bốn phía đoạt lấy.
Buông cô ra, hắn cười hỏi: "Hương vị thế nào?"
"Ách. . . . . . A?" Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, xem ra tâm tình hắn rất tốt.
"Kem đánh răng này thật tươi mát." Hắn vung bàn tay to lên, "Mở nước đi !"Thấy hắn phải cỡi quần áo, cô chạy nhanh tới mở nước, đưa lưng về phía hắn, miễn cho nhìn thấy thứ không nên thấy. Một lát sau, hắn từ phía sau ôm lấy cô. Thân mình cô có chút cứng ngắc, biết hiện tại hắn cái gì cũng không mặc.
"Ngủ với nhau nhiều lần như vậy, còn không quen sao?" Hắn hôn lổ tai của cô, "Uyển Tình. . . . . . Em nói tôi làm em không thoải mái sao?"
"A ——" Uyển Tình hét to một tiếng, kích động tránh hắn, "Anh... Anh mau tắm đi, nước xong rồi. . . . . ." Hắn như thế nào có thể nói lời này? Lời nói khó nghe như vậy, cô không thích nghe!
Mục Thiên Dương cười, cúi đầu gần sát mặt của cô: "Không thích nghe như vậy sao? Tôi hỏi em ' có sướng hay không ' thôi?"
"Anh đừng như vậy!" Uyển Tình nhắm mắt lại, khổ sở thỉnh cầu.
"Chỉ có thể làm, không thể nói à. . . . . ." Mục Thiên Dương đưa tay vuốt cái mũi cô một chút, "Trêu chọc em thôi! Em không thích, về sau không nói là được, nhưng điều kiện tiên quyết là em không chọc tôi tức giận."
Uyển Tình sửng sốt, hắn như thế nào đột nhiên dễ nói chuyện như vậy? Nghi hoặc mở mắt ra, thấy hắn tần truồng đứng trước mặt mình. Thấy cái đồ vật giữa hai chân hắn, cô sợ tới mức lập tức nhắm mắt.
Mục Thiên Dương cười ha ha, nằm vào trong bồn tắm lớn.
Uyển Tình qua vài giây mới mở mắt, ngồi xổm xuống đi chà lưng cho hắn. Hắn nhìn cô, làm cho cô không được tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu.
Đột nhiên, điện thoại hắn vang lên, hắn nói: " Lấy cho tôi."
Uyển Tình đứng dậy đi lấy, thấy người gọi đến là "Đinh Thải Nghiên" . Tay cô run lên, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại trên mặt đất.
Đưa di động cho hắn, hắn nói: "Cỡi quần áo, tiến vào." Sau đó nghe điện thoại.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo Bồn của tổng giám đốc
Teen FictionĐọc truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc của tác giả Hoạ Thuỷ. Hắn là công tử đầy quyền thế, là tổng giám đốc của tập đoàn Mục thị! Vì cứu mẹ đang trong tình trạng nguy kịch, cô bị chính ba mình bán cho hắn. "Van cầu ngươi. . . . . . Dừng lại...