"Âm thanh nhỏ một chút." Mục Thiên Dương bất mãn nhíu mày, " Đây là khí chất thiên kim tiểu thư của em?"
Mục Thiên Tuyết cứng lại, âm thanh thấp xuống, nhưng vẫn đang mang theo tức giận nói: "Cô anh sao lại ở trên xe anh? Các người quen nhau? Các người là cái quan hệ gì?"
Mục Thiên Dương đưa tay ôm Uyển Tình vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô chơi trò chơi, một bàn tayy mập mờ ở xương quai xanh cô sờ mó. Uyển Tình chấn động không được tự nhiên, lại không dám đẩy ra hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Tuyết: "Em nói chúng anh là cái quan hệ gì?"
Mục Thiên Tuyết thở hốc vì kinh ngạc: " Ngươi ... Các ngươi... Cô... Cô là tình nhân của anh tôi? !"
Ba!
Ipad trên tay của Uyển Tình rơi trên đầu gối. Cả người cô run rẩy , nước mắt rơi trên màn hình.
Mục Thiên Tuyết chán ghét trừng mắt nhìn cô một cái: "Không biết xấu hổ!"
Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, ôm Uyển Tình lên trên đùi, nâng cằm cô lên hôn xuống. Uyển Tình mãnh liệt kháng cự hắn: "Không cần"
"Các người làm gì vậy? !" Mục Thiên Tuyết rống to, "Đinh Uyển Tình! Người nữ nhân không biết xấu hổ này, buông anh tôi ra!"
Mục Thiên Dương bật cười: "Cũng không phải cô ấy ôm anh, em kêu cô ấy thả ra sao? Em có nói ngược không đấy."
"Anh. . . . . ." Mục Thiên Tuyết trừng lớn ánh mắt, một bộ biểu tình không thể tin, " Anh. . . . . . Anh sẽ không phải đối với cô ấy. . . . . ."
"Rốt cuộc vẫn là người bên gối của anh, khách khí chút đi." Sợ cô nói ra điều gì đả thảo kinh xà, hắn đúng lúc đánh gảy lời cô.
Mục Thiên Tuyết sợ run nửa ngày, không dám rống hắn, chỉ có thể làm khó dễ Uyển Tình: "Cô không biết xấu hổ! Hồ ly tinh! Tôi đối với cô như bạn học vậy! Cô cư nhiên quyến rũ anh tôi!" Kích động mắng xong, cầm túi chanel của mình lên liền đánh lại đâ
Bởi vì bên trong xe không gian nhỏ hẹp, túi của cô vài lần đều súy tới rồi trên đầu của lái xe A Thành. A Thành không dám hé răng, chỉ có thể chịu đựng, lái xe cẩn thận gấp bội.
Mục Thiên Dương mặt trầm xuống: "Thiên Tuyết!"
"Em muốn nói cho mẹ!"
"Mẹ đã sớm biết!"
Mục Thiên Tuyết sửng sốt: "Sao em lại không biết?"
Mục Thiên Dương khinh miệt liếc nhìn cô một cái: "Nói em siêng đọc sách em khong chịu nghe, xem báo thử đi." Phóng viên chụp vài lần rồi, đừng nói mẹ, mà tất cả đều bị kinh động , duy độc vị thiên kim tiểu thư này không biết.
Mục Thiên Tuyết hiểu được, mặt đỏ lên, chán ghét nói: "Em mới không muốn quan tâm tin tức phong lưu của anh!"
"A?" Mục Thiên Dương soi mói, "Không muốn quan tâm anh sao? Vậy về sau không nên đòi anh mua cartier, Vacheron Constantin , khi đi dạo phố cũng đừng hỏi thẻ của anh."
Mục gia gia giáo tuy rằng không nghiêm khắc giống Đỗ Viễn Minh vậy, nhưng chỉ có một cô con gái là Thiên Tuyết, cho nên cao thấp đều rất coi trọng, tự nhiên bộ dạng của cô không thể tránh khỏi cho chút kiêu căng, cho nên rất nhiều phương diện đều tận lực ước thúc. Quần áo của cô mỗi tháng chỉ có thêm hai bộ, còn trang chỉ có khi cô đi dự tiệc cùng bạn bè, mười tám tuổi không có mà không có thẻ của riêng mình. . . . . . Nhiều đồ của cô muốn có chỉ có thể làm nũng với Mục Thiên Dương, để Mục Thiên Dương mua cho cô.
Cho nên, nghe được uy hiếp của hắn, Mục Thiên Tuyết nhất thời yên tĩnh một ít. Dù sao cũng là một cô gái trẻ sống trong một đám nhà giàu thích khoe khoan, đương nhiên không muốn mình bị chê cười rồi. Nếu là anh cô đột nhiên không để cho cô mua đồ vật này nọ , về sau khi cô xuất hiện có thể khó coi hơn, còn không bị nữ nhân Đỗ Thiến kia so sánh?
Uyển Tình nghe đối thoại qua lại thường xuyên của bọn họ, yên lặng thu hồi ipad. Xem ra, tình cảm hai anh em bọn họ rất tốt. Cứ như vậy, về sau thật đúng là phải cẩn thận hầu hạ Mục Thiên Tuyết, bằng không đắc tội cô, một Mục Thiên Dương vì cô xuất đầu, lại là mình gặp tai ương.
Đột nhiên, Mục Thiên Tuyết lại quay đầu lại hỏi: "Quần áo của cô ấy đều là anh mua sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảo Bồn của tổng giám đốc
Fiksi RemajaĐọc truyện Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc của tác giả Hoạ Thuỷ. Hắn là công tử đầy quyền thế, là tổng giám đốc của tập đoàn Mục thị! Vì cứu mẹ đang trong tình trạng nguy kịch, cô bị chính ba mình bán cho hắn. "Van cầu ngươi. . . . . . Dừng lại...