Hồi 4 - Chương 6: Uy hiếp, không chút nào để ý
Mạch Khê đổ bệnh nằm trên giường mấy ngày. Mỗi khi tỉnh lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra liền khóc cho đến khi ngất xỉu. Công ty DIO gọi điện thoại đến di động của Mạch Khê, mỗi lần đều do quản gia Hàn Á tiếp, cuối cùng phải thông báo bệnh tình của Mạch Khê, đồng thời bỏ đi buổi biểu diễn.
Trong tòa thành từ trên xuống dưới cũng không dám nhiều thêm một tiếng, bởi vì sắc mặt của Lôi Dận như vừa nuốt xong hỏa dược. Nếu ai không muốn sống trên đời này nhiều thêm một ngày thì cứ việc nhiều lời.
Cho đến ngày thứ tư, Mạch Khê mới hơi hơi tỉnh...
Mùi hoa nhàn nhạt vương vất trong không khí, nhẹ nhàng choáng lấy ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, tràn đến từng góc nhỏ của căn phòng. Thứ ánh sáng đầy sức sống tràn vào khung cửa sổ, qua lớp rèm mỏng mà chiếu vào, làm giảm đi sự u tịch nặng nề, mang đến chút dịu nhẹ bình yên.
Thời tiết có vẻ rất tốt, không giống ngày ấy, mưa dầm liên miên.
Trong nhất thời, ánh mắt Mạch Khê không thích ứng được với ánh sáng như vậy, đôi mắt lưu ly có chút mê man, theo bản năng kêu khẽ một tiếng. Thân hình bé nhỏ mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Ngay sau đó, một cánh tay của người đàn ông vây tới, phủ trên đầu vai hơi lạnh của cô.
“Tỉnh rồi?”
Tiếng nói trầm thấp như dòng nước ấm, thoáng qua như thứ rượu ngon thuần chất, lại quen thuộc làm người ta không rét mà run. Giọng nói này khiến Mạch Khê bừng tỉnh hoàn toàn, mới phát hiện ra bản thân luôn nép trong lòng của người đàn ông này. Cánh tay quen thuộc tráng kiện rắn chắc vòng trụ thân mình mềm mại của cô, để cho phần lưng trắng mịn dính sát vào khuôn ngực rộng lớn; chỉ có riêng hơi thở của hắn cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc là đang đốt nóng cả người cô.
Cô khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc đột nhiên quay lại; hẳn nhiên, đối diện ngay với ánh mắt của người đàn ông đầy thâm trầm và khó hiểu, sự thâm thúy khiến cho kẻ khác khó lòng mà nắm bắt được.
Giờ khắc này, Mạch Khê mới phát hiện tư thế của hai người có bao nhiêu là mờ ám. Thân mình bé bỏng của cô hoàn toàn bị vây chặt trong cơ thể tráng kiện kia, gần như muốn bao trọn lấy cô.
“A..."
Mạch Khê đột nhiên ngồi dậy, nhưng từ nơi nào đó trên thân thể lại truyền đến cơn đau nhức khiến cô nhịn không được rên lên một tiếng. Chiếc áo ngủ mỏng theo vai chảy xuống. Như thế này cô mới thấy thân thể trần trụi của mình có bao nhiêu là xấu hổ.
“Đau cũng đừng nén!”
Lôi Dận ngồi dậy, vươn tay kéo cô lại bên người. Ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lấy lồng ngực cùng làn da màu đồng khỏe mạnh của hắn, anh tuấn là vậy, nhưng trong đôi mắt của Mạch Khê lại hệt như tên ma quỷ đang tới gần.
“Không được chạm vào tôi!”
Cô phản xạ có điều kiện đẩy mạnh cánh tay hắn ra, cố nén cơn nhức nhối trên thân thể. Vết thương đau nhức trên đầu gối đã được xử lý, nhưng đau đớn từ hạ thể vẫn còn lan đến khắp người. Dấu hôn trên cơ thể cô, dù nhìn theo bất kỳ góc độ nào cũng đều ghê tởm cả.
BẠN ĐANG ĐỌC
Trò Chơi Nguy Hiểm - Tổng Tài Tội Ác Tày Trời ~ Ân Tầm ( full )
RomanceTên truyện : Trò chơi nguy hiểm - tổng tài tội ác tày trời Tác giả : Ân Tầm Thể loại : Ngôn Tình H+, loạn luân, sủng. Cân nhắc trước khi đọc, đã đọc cấm việc anti và ném đá.