Kết hôn đại biểu cho việc tạm biệt cuộc sống độc thân, kế hoạch cuộc đời sau này nhiều thêm chỗ một người, cho nên tiệc rượu tạm biệt độc thân trước hôn lễ có vẻ cực kì trọng yếu.
Lam gia là một gia tộc lớn, cũng là thế gia rất nặng thân tình, mặc kệ khoảng cách rất xa, nhưng luôn định kỳ trở lại nhà tổ gặp nhau, thân tình lẫn nhau cũng không vì khoảng cách mà sinh ra xa cách, ngược lại càng thân thiết hơn.
Lúc này Lam Vũ Hàng muốn kết hôn, người Lam gia vừa biết được tin tức liền lập tức xử lý xong chuyện trong tay, tiếp theo không ngừng chạy trở về tham gia hôn lễ.
Danh đẹp là chúc mừng trưởng tử đời thứ năm rốt cục muốn hoàn thành đại sự chung thân, trên thực tế tâm lý vô giúp vui chiếm đa số, bởi vì theo tin tức tin cậy bên trong, vị thánh nhân Lam gia kia – Lam Vũ Đường ở trong gia tộc xếp hạng thứ ba rốt cục có người yêu mến, hơn nữa còn là một người phụ nữ dữ. Bọn họ đều hoài nghi là anh ở buổi tối trăng đen gió mạnh uống rất nhiều rượu, đến nỗi ý thức không rõ cùng vị phụ nữ hung dữ kia gạo nấu thành cơm, sau đó Lam thánh nhân lòng trách nhiệm nặng lan tràn, vừa nhắm mắt, mặc kệ đối phương là thần tiên ba đầu sáu tay hay là ác quỷ cực ác, tất cả đều nhận, bởi vì trách nhiệm lớn hơn tất cả.
Nhưng sau khi bọn họ biết được sự thật...
"Không có?" Một người trong đám người kêu lên, mọi người không thể tin trừng mắt.
"Không có lên giường, sao ngươi nhận tội?" Một người trong đó mang biểu tình đầu anh xác định hỏng mất.
"Cái gì nhận tội? Tôi yêu cô ấy được không." Phụ nữ nhất định phải xinh đẹp không gì sánh được mới khiến cho người động tâm sao? Thật xin lỗi, anh đối phụ nữ xinh đẹp xảy ra điện, chỉ bởi vì mình yêu đoá hoa tường vi mang gai kia.
"Cô ấy lại không xinh đẹp." Nhưng đầu tóc dài kia thật sự bảo dưỡng không tồi. Lam lão nhìn ảnh chụp, trong lòng âm thầm tính toán, nếu muốn lấy bí phương cống hiến cho bạn gái mọi người..., hắc. . .
"Dữ như vậy." Phụ nữ đánh người hung dữ trong tấm ảnh đúng là Lâu Bộ Vũ, bằng mạng tình báo của Lam gia, muốn biết vài tấm hình còn đơn giản. Lam lão không dám khen tặng, không biết anh ba phát bệnh thần kinh gì, ngàn chọn vạn chọn lại tuyển một phụ nữ hung dữ như vậy.
"Đôi mắt chứ sao." Sáu người Lam gia trêu tức nói, "Tựa như ba ba xem đậu xanh."
Nghe vậy, lại là một trận cười vang.
"anh ba, ngày mai cũng là sinh nhật anh nha, muốn lễ vật gì?" Lam Vũ Hằng – thứ hạng thứ bảy dùng sức vỗ vỗ vai anh trai, tỏ vẻ nhất định sẽ đưa phần đại lễ.
"Đúng rồi, ngày mai là đại thọ ba mươi của lão Tam." Lúc này Lam Vũ Hàng mới nhớ lại có chuyện như vậy, xem anh chọn ngày nhiều như vậy, lại chọn ở hôm sinh nhật lão Tam cử hành hôn lễ, tương lai khi kết hôn tròn một năm có thể cùng nhau chúc mừng.
"Tặng cái gì thì tốt đây?""Đúng đó."
"Phiền toái."
Mọi người lâm vào trầm tư, đột nhiên ánh mắt xẹt qua bức ảnh chụp phân tán kia, một đạo linh quang hiện lên.
"Phụ nữ." Mọi người trăm miệng một lời nói ra lễ vật không hẹn mà cùng nghĩ đến.
Lam Vũ Kiến không có ý tốt vỗ vỗ vai đường đệ, cười đến ghê tởm một phen, "Xem tình hình em lâm vào đại quan ba mươi còn bị vây trong cánh đồng hoang vu chưa khai phá, chúng ta quyết định đem Lâu Bộ Vũ tặng cho em làm quà sinh nhật."
"Đúng vậy, Lam gia chúng ta quân đầy đủ sức lực nhiều, ngày mai toàn bộ kéo tới mời rượu." Những tiểu mao đầu hai mươi lăm tuổi trở xuống cuối cùng có thể có công dụng rồi, hơn nữa ngày mai khách đông, có thể kích động nhiều hơn, thất tốt lợi dụng tài nguyên.
"Cô ấy không phải dâu phụ, sẽ không thay cô dâu chắn rượu." Lam Vũ Đường nhịn không được hắt nước lạnh bọn họ. Cái chủ ý này cũng quá điên cuồng.
"Tha cũng phải tha, sợ cái gì, chẳng lẽ cô ấy trơ mắt nhìn chị cả cùng em út bị người ta chuốc rượu?" Lam Vũ Hằng chắc chắc cô không thế. Nghe nói Lâu nhị tiểu thư rất giữ gìn người trong nhà, thật ra có thể lợi dụng điểm này.
"Các ngươi đã quên còn có anh của cô ta sao? Nghe nói anh ta trời sinh tửu lượng cao." Ngũ thiếu gia Lam gia cau mày nói.
"Thế thì không sợ, anh em sinh đôi Lâu gia từ nhỏ chỉnh nhau đến lớn, anh ta nhất định vui với hỗ trợ." Lục thiếu gia Lam gia buồn cười nhướng mày, chưa từng gặp qua anh em song sinh yêu nội chiến như vậy.
"Dù sao cũng phải thông báo cho anh ta một tiếng." Lam Vũ Hằng nói.
Nhất thời, ánh mắt tụ tập đến trên người một người, có hứng thú dạt dào, có không có ý tốt, còn có vui sướng khi người gặp họa... Tóm lại, tất cả bảy người, sáu người còn lại đều nhận định anh tuổi ít nhất đi, ai kêu anh không đầy hai mươi lăm tuổi lại gắng phải chen đến nơi này tham gia tiệc rượu tạm biệt độc thân, bị hãm hại cũng không cửa lên án.
"Các anh bắt nạt em tuổi còn nhỏ." Anh trừng mắt, không thể tin được đám người kia thật sự lòng dạ độc ác như thế.
"Đúng vậy." Không có người chột dạ. Làm anh cả người ta trách nhiệm lớn, còn phải tiếp quản sự nghiệp gia tộc, cho nên bắt nạt em trai út chính là hồi báo đúng lý hợp tình thường xuyên xảy ra.
"Em... Em... Em sợ tối." Lam Vũ Hằng giả đáng thương, không tiếc tự vạch trần vết sẹo.
"Không quan hệ, anh ở nhà khách, chúng ta đưa em qua." Lam Vũ Hàng âm hiểm cười.
Tuy nói căn cứ tập tục, song phương nam nữ trước hôn lễ không thể gặp mặt, nhưng vì tránh cho phiền toái, mọi người Lâu gia vào hôm nay vào nhà khách ở.
"Gọi điện thoại thì tốt rồi." Lam Vũ Hằng còn đang vùng vẫy giãy chết.
"Tự mình đi tỏ vẻ chúng ta thành ý mười phần." Đánh chết cũng không thể lộ ra bọn họ muốn dùng tuấn nam kế, ai kêu bộ dạng Lão Thất hoàn toàn phù hợp thưởng thức của Lâu Bộ Hiên. Hơn nữa, muốn cho người ta bán đứng đồng bào cốt nhục của mình, bọn họ cũng phải đối chiếu công việc mới có vẻ có thành ý chứ?
Lam Vũ Hằng vẫn cho rằng bọn họ bụng dạ khó lường, thấy ánh mắt trao đổi biến hoá kỳ lạ của các vị anh cả, khiến cho người không rét mà run rồi, anh, anh không cần đi ! Làm không tốt sẽ chết không toàn thây.
Nhưng, cuối cùng Lam Vũ Hằng vẫn ở dưới sự "Tha thiết kỳ vọng" của những huynh trưởng, không cam lòng không muốn đảm đương người mang tin tức.
Nhưng mà chuyện đàn ông Lam gia đến nhà khách này cực kì không đúng dịp bị một vị ngủ không yên chứng kiến toàn bộ hành trình, hơn nữa sau khi tự hỏi, thông qua mấy tổ dãy số.
Hôn lễ của kẻ có tiền thật sự khác người, Đại Thiên kim Lâu thị xí nghiệp gả cho trưởng tôn Lam gia, lại không được qua loa.
Hôn lễ của Lam Vũ Hàng và Lam Bộ Sầu cử hành ở trang viện Lam gia, nghe thấy hai chữ "Trang viện" cũng hiểu được chiếm diện tích nhiều hơn, vô cùng đồ sộ.
Hôn lễ sắp đặt rất tốt, không một chỗ hỏng. Chỗ tốt của việc có tiền là có thể làm được rất nhiều chuyện người ta không làm được.
Lam gia nhiều tiền người cũng nhiều, tự nhiên không lời nào để nói. Mà Lâu thị mặc dù không kém, nhưng nếu so với Lam gia quả thật gặp sư phụ, nhưng bởi Lâu Bộ Vũ xử lý, tất cả cũng chỉnh tề, hào phóng mà không thất lễ.
Bảy ngày phải chuẩn bị một hôn lễ oanh động mà còn xinh đẹp xác thật rất khó khăn, nhưng cô làm được, cũng biểu hiện cô nói muốn hoãn một tháng là dọa người nào đó.
Chỉ thấy bên trong hội trường tràn đầy tuấn nam mỹ nữ, chính khách thương nhân, người các hình các sắc đều có, tiệc mừng ước chừng đến mấy trăm bàn.
Cô dâu mỹ lệ kiều diễm cười ngọt ngào, áo cưới màu hồng nhạt may lộn xộn muốn bao nhiêu chói mắt thì có bao nhiêu chói mắt, cắt quần áo đơn giản hào phóng, nhưng lại có sáng ý mới mẻ độc đáo rất khác biệt, quan trọng nhất là áo cưới từ thiếu gia Lâu gia tự tay thiết kế may, thế giới chỉ có một cái này.
Bởi vì đông khách, công việc mời rượu cũng có vẻ là công trình lớn, cũng may đàn ông Lam gia đông, phái ra mười mấy người phụ trách chắn rượu, nhưng dù vậy chú rể vẫn uống không ít. Mà bây giờ, mọi người lại đem mũi nhọn chỉa hướng cô dâu.
Hiển nhiên anh em Lam gia cố ý muốn sửa chữa người, bởi vì bọn họ cũng không thay chị dâu nhà mình chắn rượu, nếu Lâu Bộ Sầu không có tửu lực muốn không say đổ, cũng chỉ có thể dựa vào anh chị em nhà mình.
Vì thế Lâu Bộ Hiên bị em út ép buộc lôi vào, bởi vì cô đã hỗ trợ uống đến sắp nôn mửa, sắp chết cũng phải tìm đệm lưng đến lần lượt bổ sung, mà Lâu Bộ Hiên thuận tay lại tha đến Lâu Bộ Vũ. Người một nhà nha, có nạn cùng chịu.
"Uống!!, không uống chính là không nể mặt." Mọi người ồn ào, dù sao trên tiệc mừng không có lớn nhỏ.
"Các vị, các vị," Lâu Bộ Hiên thật vất vả che ở trước người chị cả, cười lớn tiếng nói với những khách mời rượu: "Tửu lượng chị cả không cao, hãy để tôi uống thay đi."
"Bộ Hiên." Lâu Bộ Sầu nghe vậy vội vàng kéo y phục của anh, lo lắng mà không lời nào có thể miêu tả được, kề lỗ tai dặn dò nói : "Tận lực không uống, cẩn thận một chút." Cô có loại cảm giác sẽ xảy ra chuyện.
"Hiểu được." Lâu Bộ Hiên thấp giọng đáp lại, rồi sau đó giương giọng nói: "Nếu tôi uống không nổi, còn có em gái, cô ấy tửu lượng cao ngàn chén không say nha." Trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường.
Đôi mắt của Lâu Bộ Vũ lập tức trợn đến lớn nhất. Vì sao mỗi lần bị bán đứng đều là cô? Anh trai trời sinh thể chất không dễ say cư nhiên dám nói "Không được"? Không cần dọa cô được không.
"Phải không? Không thể tưởng được Lâu nhị tiểu thư là cao thủ rượu."
"Vậy nhất định phải uống nhiều mấy ly."
"Nhưng, được."
"Đến không say không về."
"Vũ Hàng, các anh..." cô dâu quay về phía ông xã cầu cứu, nhưng Lam Vũ Hàng lại cố ý làm như không thấy, tất cả đoàn bồi rượu đều có chí đang chú ý tả hữu mà nói anh.
Lâu Bộ Sầu lúc này rốt cục hiểu được mục tiêu của bọn họ là ai, hung hăng trừng mắt nhìn em trai một cái, đồng lõa liền cười lại.
"Bộ Vũ, " Lâu Bộ Sầu đột nhiên đẩy chén rượu đang đưa đến trước mặt em gái, đưa cho ông xã bên cạnh, kéo hai em gái bước đi. Muốn nhìn Lâu gia phụ nữ chê cười, cũng phải xem các cô vui hay không.
"Bộ Sầu..." chú rể nhất thời biến sắc mặt, anh không nghĩ tới sẽ có biến cố này.
"Chị cả..." Lâu Bộ Vũ kéo cô dâu đang tức giận, nhẹ giọng nói: "Đời người chỉ có một lần như vậy, đừng như vậy."
"Chị cả, chị hai." Lâu Bộ Yên khẽ cắn môi dưới, "Bọn họ rõ ràng chỉnh người nha, ngộ nhỡ chị uống rượu say thì làm sao bây giờ?" Đã sớm biết đàn ông Lam gia người người tâm tư nham hiểm, rẽ vào chị cả và cô còn chưa đủ, hiện tại lại tính kế đến trên đầu chị hai, như thế nào, con gái Lâu gia của bọn họ nhất định trồng đến trên tay đàn ông Lam gia sao?
"Em út, trông chừng chị cả, còn lại giao cho chị." Lâu Bộ Vũ bình tĩnh nói, chậm rãi xoay người đi trở về, trên mặt tràn đầy cười yếu ớt như trước, chuẩn bị làm cho những người cho là có trò hay có thể nhìn không nơi sống yên.
Ánh mắt như có suy nghĩ gì đảo qua anh trai, cho anh một cái ánh mắt "Về nhà tính sổ", trên mặt hiện lên cười thông minh, "Tôi nghĩ, nếu Lam gia có đoàn chắn rượu, Lâu gia chúng tôi cũng không thể khiêm tốn phải không! Cho nên, tôi cũng đành phải tìm người trợ trận." Cô dùng sức vỗ tay vài cái.
Chỉ thấy không nhiều không ít, tất cả mười người mỹ nữ dáng người cao gầy chậm rãi tiến đến, nói đến khí chất, tướng mạo hay dáng người đều là tuyển chọn tốt nhất.
Lâu Bộ Hiên cổ quái nhìn phía em hai, môi giật giật, chung quy cái gì cũng không nói. Em hai là hồ ly thành tinh, anh rốt cục hiểu được, lại lấy danh nghĩa của anh mời những người mẫu này đến, một chiêu này ngoan độc, nhưng anh lại mắc nợ nhân tình.
Lâu Bộ Vũ không chút nào chột dạ cười lại, ý tứ rất rõ ràng, muốn quật ngã cô? Rất khó nha.
"Bộ Vũ..." hiển nhiên Lâu Bộ Sầu cũng không dự đoán được em hai của mình còn giấu chiêu thức ấy, kinh ngạc qua đi là một trận cười không thể ức chế nảy lên. Sao cô lại quên từ nhỏ đến lớn em hai được xưng là cao thủ sửa chữa người, làm sao có thể dễ dàng bị tính kế như vậy.
"Mời các vị tiếp tục." Lâu Bộ Vũ cười đến rạng rỡ dị thường, trong bướng bỉnh mang theo vài phần anh tuấn.
Sau đó tình thế nháy mắt nghịch chuyển, người ban đầu mời rượu ngược lại uống còn nhiều hơn người chắn rượu.
Ai! Sắc đẹp mê người a, khó trách thường nói hồng nhan họa thủy, những người mẫu này thật sự là "Họa thủy" của đàn ông Lam gia, mà Lâu Bộ Vũ chính là căn nguyên của hoạ thuỷ.
Bên rồng tranh hổ đấu kia, làm cho "Đoàn trưởng bối" bên này nhìn xem không chớp mắt, ăn no thỏa mãn.
"Lâu lão, có con gái như thế, còn có đòi hỏi gì."
"Lâu tiểu thư cực kì thông minh nha."
"Thủ đoạn rất cao đấy."
Một luồng sóng tiếng ca ngợi nghe vào trong tai thật sự hưởng thụ, Lâu Hải Thần càng thêm mở cờ trong bụng. Ha ha, cô gái nhỏ – Nhị nha đầu này quả thật tuyệt vời, cùng đấu với đám tiểu tử đục [nghĩa là dơ, ý nghĩ dơ bẩn nha=]]] Lam gia kia càng thật khiến cho người ta vỗ bàn tán dương, con gái có khả năng như vậy tự nhiên phải lưu lại dùng dưỡng lão, ha ha, ông quyết định, tuyệt không ép cô lập gia đình.
Mặc dù có người hỗ trợ chắn rượu, nhưng khách đông, hơn nữa lại có người rắp tâm bất lương giở trò xấu, bởi vậy anh em Lâu gia vẫn bị uống đến đi đường lung la lung lay, giống như lướt sóng mà đi.
Không được, thật sự sẽ say. Lâu Bộ Vũ dùng sức vẫy vẫy cái đầu mơ màng, hơi thanh tỉnh một chút, liền nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống lấy hơi.
Kết hôn thật khiến người mệt, đây là thể nghiệm lớn nhất hiện tại của cô, cô cảm thấy chỉ yêu nhau thì tốt rồi.
"Bộ Vũ, không có sao chứ?" Lam Vũ Đường từ đằng xa đi tới, anh thoạt nhìn coi như thanh tỉnh, nhưng cả thân cũng toàn mùi rượu.
"Nhờ phúc anh em các anh." Cô tức giận liếc mắt xem thường, nhấc hai chân đặt lên trên bàn. "Ý định hại tôi phải không." Còn nói yêu cô? Nếu như vậy cũng gọi là yêu, vậy rất khác biệt nha.
"Khụ, khụ... Anh cũng thân bất do kỷ." Anh ý đồ phủi sạch quan hệ, các anh em ồn ào, anh không tốt tỏ ý kiến, hơn nữa cuối cùng anh là người thắng lớn, cũng ngầm đồng ý hành vi của bọn họ.
Lâu Bộ Vũ mặc kệ anh, dựa vào lưng ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Gặp quỷ vẫn không thể rời đi, mà cô hiện tại quả thật ngay cả một phút đều không chờ nổi nữa, đau đầu đòi mạng, lại lo lắng chị cả bọn họ ứng phó không được. Ai! Thích quan tâm người khác quả thật là tự tìm tội chịu.
"Như thế nào, như vậy liền tức giận?" Lam Vũ Đường kéo cái ghế gần sát cô ngồi xuống, đồng dạng đem chân gác qua trên bàn. Tư thế vô cùng xấu, nếu bị mẹ anh nhìn thấy nhất định sẽ phát điên, quả thật một chút dáng vẻ chững chạc cũng không có.
"Tôi nào có." Lâu Bộ Vũ đứng lên, bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt lắm, quyết định ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Trong mắt Lam Vũ Đường ánh lên vẻ hiểu biết cười, vội vàng vươn tay giữ chặt cô, vô cùng thân thiết ôm vào trong lòng cười nhẹ nói: "Hôm nay là ngày vui của chị em, làm gì vội vã về?" Nói xong mạnh mẽ kéo cô vào trong một đám tửu quỷ.
Nếu lúc trước Lâu Bộ Vũ còn có bảy phần lý trí, nhưng khi cô từ trong đàn tửu quỷ chui ra, đã còn lại không đến ba phần thanh tỉnh. Gã đàn ông xấu xa kia quả nhiên không có ý tốt! Cô vừa dùng tay vỗ trán, vừa mắng.
"Anh đỡ em." Lam Vũ Đường cũng từ trong đám người kia chui ra nhưng dường như càng uống càng thanh tỉnh, "Đến phòng khách nhà anh nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong liền nửa đỡ nửa ôm dẫn cô đi đến một tòa nhà trong trang viên.
Trong trang viên Lam thị có năm tòa nhà độc lập, tòa nhà phía nam cao mười tầng này để cho các đàn ông chưa kết hôn trong Lam gia ở, bên trong phương tiện giải trí đầy đủ mọi thứ, vô cùng hiện đại. Mà tòa nhà năm tầng phía đông kia lại là phòng của các thiên kim Lam gia.
Phía tây có một tòa nhà làm việc, là địa phương người Lam gia xử lý công vụ. Tòa nhà phía bắc kia là chuẩn bị cho người đã kết hôn, mặc kệ bọn họ có hay không, luôn có một gian phòng dành riêng cho bọn họ. Kiến trúc như sao trăng vây quanh ở giữa là dành cho các trưởng bối, cũng là nơi tiểu bối giao thiệp ít nhất, bọn họ cũng không phải chán sống, tự động đưa đến cửa để cho người ta chỉnh, cho người ta mắng.
"Lam Vũ Đường, anh đừng... quá mức." Lâu Bộ Vũ mắng, bởi vì Lam Vũ Đường vừa vào nhà liền chặn ngang ôm cô, hoàn toàn không cho cô chống đẩy, cô có cảm giác như vào hang sói, cô là con mèo nhỏ đáng thương, vì sao hôm nay là hôn lễ chị cả, mà cô giống như cũng cùng nhau thất thân?
"Ôm em cảm giác tốt lắm, thật nhẹ nhàng." Lam Vũ Đường khó khi trêu đùa, ngược hẳn với tính cách luôn đứng đắn lúc trước.
"Mau buông em xuống, nếu không em đánh anh." Chết tiệt, cố tình cô say đến tay chân như nhũn ra, say, cho dù người ta thả cô xuống dưới, cô cũng không thể tự mình đi ra ngoài. Gặp hạn, đưa vào trong tay một con sói diện mạo ôn nhu.
Thang máy dừng lại ở lầu 6, Lâu Bộ Vũ bị ôm vào một phòng.
"Chết tiệt, anh..." Khi được buông ra, Lâu Bộ Vũ liền nhằm phía phòng rửa mặt, ghé vào trên bồn cầu ói lên ói xuống.
"Rất khó chịu sao?" Lam Vũ Đường lo lắng vỗ về lưng của cô. Anh giống như rất hèn hạ, xem ngũ quan cô đều nhăn lại. Nhưng cô lại hợp với khẩu vị của anh, lúc trước vẫn không chịu cho đáp án chắc chắn làm cho anh ngày đêm lo lắng không ngừng, muốn làm thứ gì để xác định quan hệ của bọn họ.
"Anh thử ói xem." Người sắc mặt tái nhợt không có khí lực gì nói chuyện.
Vốc nước lạnh rửa mặt, trên mặt vẫn nóng lên, khuôn mặt người trong kính ửng đỏ, nhìn qua cực kỳ giống quả táo chín. Nóng quá, thật sự nóng quá. Lại rửa mặt mấy lần, muốn làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Cô lung la lung lay đi ra phòng ngoài, mới phát hiện Lam Vũ Đường chẳng biết lúc nào đã rời đi, trên bàn có một ly trà giải rượu anh để lại, cô nắm lấy liền uống vào, ah, cô khó chịu quá.
Hay là tắm một cái đi! Lâu Bộ Vũ tiện tay cầm một bộ y phục của anh vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, rồi sau đó bò lên giường ngủ mê man.
Giây lát sau, Lam Vũ Đường mở cửa phòng thông nhau bên cạnh, dễ dàng tiến vào từng bước.
Thấy mái tóc dài tán loạn bên gối, đang mặc quần áo ngủ bằng bông kiểu nam, cô ngủ rất ngon, trên mặt vẫn phiếm say rượu đỏ hồng, môi mỏng nhếch lên chỉ có vào lúc này mới không trêu chọc người.
Anh thản nhiên thoải mái nở nụ cười, nếu như không có tình cờ gặp cô mặc nữ trang, chỉ sợ anh sẽ vẫn giãy dụa trong cái bóng yêu đàn ông. May mắn, anh gặp cô, cũng may mắn cô cũng thương anh.
Người trên giường nhẹ nhàng trở mình, tướng ngủ của cô thật không tao nhã, lấy ánh mắt một người đàn ông xem phụ nữ, quả thật tệ hết biết rồi.
Lam Vũ Đường ngồi xuống đầu giường, nhịn không được vươn tay vỗ về chơi đùa mái tóc như mây của cô. Uh, xúc cảm thật mềm mại, thật trơn bóng.
Giống như gặp ma, anh ngơ ngác nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của cô, dần dần bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, dục hỏa ngủ say ba mươi năm của anh phút chốc dấy lên, tới thật đúng là không phải lúc.
Không được, không được, anh không thể làm như vậy, như vậy rất tiểu nhân, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Tuy rằng kế hoạch vốn là như vậy, nhưng nếu bị Bộ Vũ biết, chỉ sợ sẽ xảy ra một tai nạn rất lớn.
Nhưng mà lý trí biến mất quá nhanh, nhất thời xúc động, anh cúi người hôn lên môi cô, tinh tế nhấm nháp vị ngọt nữ tính. Tay anh chịu dục vọng nam tính nguyên thủy cùng bản năng cởi tất cả quần áo trên người cô, dạo chơi ở nơi nữ tính của cô, ôi, sweetheart của anh.
Trong lúc ngủ say Lâu Bộ Vũ đột nhiên cảm giác được khô nóng khó nhịn, thật là khó chịu. Cố gắng mở mắt, ánh mắt nhìn người ghé vào trên người mình, đồng tử lập tức phóng đại, mở miệng ra lại không phát ra được thanh âm nào, anh...
"Bộ Vũ." Lam Vũ Đường thấy cô tỉnh thì giật mình, nhưng hiện tại anh đã là tên trên dây không phát không được, xa lạ này làm cho anh thống khổ, mà cô là người duy nhất có thể tiêu trừ thống khổ này.
"Vũ Đường," cô rốt cục phát ra âm thanh, vẻ mặt sợ hãi, "Anh muốn làm gì?"
"Có thể chứ? Bộ Vũ, anh...", Hai tay của anh chống ở bên cạnh người cô, một đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Lâu Bộ Vũ mê man nhìn anh, cực lực muốn nghĩ rõ ràng. Tột cùng làm sao lại thế này?
"Bộ Vũ, thật xin lỗi..." Tiếng thở dốc của Lam Vũ Đường càng ngày càng ồ ồ, quyết định hướng dục vọng cúi đầu...
Phần thân dưới thình lình đau nhức khiến cô nhíu mày, cắn chặt hàm răng, hai tay nắm chặt ga giường, thần trí cũng rốt cục khôi phục, anh dám...
"Em là quà sinh nhật tốt nhất." Anh cầm bàn tay đang nắm chặt của cô, trầm thấp khàn khàn nói.
Quà sinh nhật? Cô rõ ràng nghe thấy hiểu được danh từ này.
Sáng sớm ánh sáng tiến vào trong cửa sổ, trượt đến trên giường, vật hở ra dưới chăn dần dần có động tĩnh.
Bản năng, chợt nhìn thấy ánh sáng thì cô nhịn không được vươn tay che mắt, lại là một ngày mới! Theo thói quen cô mò đầu giường, muốn tìm đồng hồ báo thức...
Gì? Kỳ quái, không có.
Lâu Bộ Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy nhất thời hoa dung thất sắc, này... nơi này không phải là phòng của cô! Trí nhớ từng giọt từng giọt trở lại trong đầu, lửa giận cũng gấp dâng lên cao.
Mà Lam Vũ Đường đứng ở một bên đã mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi cửa. "Bộ Vũ..."
"Lam – Vũ – Đường" Lâu Bộ Vũ liếc anh, không phải ngượng ngùng khi đêm đầu vừa qua, mà là giận tím mặt, hai tròng mắt phóng hỏa hận không thể khiến trên người anh cháy ra ngàn vạn cái động.
Lam Vũ Đường không bị ảnh hưởng mỉm cười, "Công ty của anh có việc, em ngủ thêm một lát nữa, người phụ nữ bé nhỏ của anh."
"Câm miệng!" Lâu Bộ Vũ thật hy vọng trong tay có đao có thể giết anh, "Anh – tên khốn kiếp này, dám lấy em làm quà sinh nhật!" Cô nhớ rõ rành mạch, anh nói cô là quà sinh nhật tốt nhất, mẹ nó, cô là người mà?
Lam Vũ Đường ngạc nhiên, chân tay luống cuống đứng ngây tại hiện trường. Cô làm sao mà biết?
"Không dám thừa nhận?" Ánh mắt hung ác bắn phá lại đây.
Lam Vũ Đường lần đầu tiên trong đời chạy trối chết. Cô tức giận như vậy, anh thật sự không biết làm sao đối mặt cô.
Lâu Bộ Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn anh chạy thoát? Anh không phải đàn ông sao, sáng sớm sau hôm ở cùng cô trên giường thì chạy trối chết? Nếu cô dễ dàng tha anh, cô sẽ lấy họ anh. Shit!
Khi Lâu Bộ Vũ ra khỏi phòng, ngoài cửa chí ít có năm đàn ông họ Lam chờ, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt mờ ám mười phần nhìn cô chằm chằm.
Thật con mẹ nó, cô giống động vật để thưởng thức sao? Cơn tức của cô còn chưa qua.
"Các người rất rãnh rỗi phải không? Tôi xem Lam gia rất lớn, mấy vị không ngại chạy vài vòng làm tiêu khiển." Cô nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng hận chết bọn đàn ông Lam gia này, chuyện ngày hôm qua bọn họ tám phần có phần. Ghi hận là bản tính của phụ nữ, đừng nghĩ cô tha thứ.
Mấy người đàn ông cùng nhau lắc đầu.
Lam Vũ Hằng cười xấu xa, "Chúng tôi đều đang chờ xem chị dâu mới, làm sao có thể rỗi rãnh?"
"Đúng nha, chị dâu của chúng ta thật sự rất kỳ quái nha, thích giả đàn ông." Lam gia Lục thiếu liên tục không ngừng tiếp lời, vẫn chưa quên mối thù lần trước nói chuyện làm ăn bị Lâu Bộ Vũ giả nam đoạt đi.
Lam gia Tứ thiếu cũng nói tiếp: "Ngày hôm qua chúng ta còn bị cô làm hại say như chết đây, cô cũng thật là lợi hại nha, tôi thật yêu cô – ôi." Bốn cánh tay đồng thời gõ lên đầu của anh, trừng phạt ý nghĩ xằng bậy này.
Mặt của Lâu Bộ Vũ tức không còn chút máu, không thể nhịn được nữa quát: "Trong 3 phút, nếu các ngươi còn chưa biến mất, như vậy tôi sẽ miễn phí đưa các ngươi xuống lầu." Wow a, cô muốn điên rồi, sau khi không hiểu tại sao thất thân lại bị người trêu chọc, là ai cũng đều tức giận chứ.
"Không cần khách sáo." Vài nam sinh lớn kia lập tức giải tán.
"Lam Vũ Đường, anh chờ bị tháo thành tám khối đi." Lâu Bộ Vũ oán hận nói, theo thói quen vượt qua cầu thang xuống.
"Wow! Thật là lợi hại." Một đám đàn ông núp trong bóng tối nhìn xem đều phát ra tiếng kinh hô, bọn họ bắt đầu thay thánh nhân Lam gia kia cầu nguyện.
Trong văn phòng không khí vô cùng căng thẳng, đến nỗi không có nhân viên nào dám đi vào, tâm tình trợ lý tiên sinh của bọn họ tựa hồ rất tệ, vẫn là cách anh xa một chút có vẻ an toàn.
Oán hận đấm mặt bàn, Lâu Bộ Vũ thất bại dựa lưng vào ghế. Thật là loạn, rất phiền, hội triển lãm trang phục quỷ, Lam Vũ Đường nên xuống Địa ngục!
Lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
"Vào đi." Cô tỉnh lại, mỉm cười, chỉ có cô biết mình có bao nhiêu phiền.
"Chị hai." Lâu Bộ Yên đến gần thân thiết ôn nhu nói: "Mấy ngày nay làm sao vậy, không thoải mái sao?" Từ sau khi hôn lễ kết thúc chị hai có chút không giống thường, không biết xảy ra chuyện gì.
Lâu Bộ Vũ nhíu mày, ra vẻ thoải mái mà nói: "Đừng nói chuyện của chị, hội triển lãm trang phục ngày mai chuẩn bị thế nào?" Việc làm ăn quan trọng hơn, ân oán cá nhân sau này hẵng nói.
"Tất cả sắp xếp xong." Nói đến đây, Lâu Bộ Yên không khỏi tò mò, kế hoạch này trước đó không có người biết, người trong công ty cũng là ở hôm sau hôn lễ của chị cả mới nhận được mệnh lệnh chuẩn bị, về phần trưng trang phục gì, hoàn toàn chỉ có sáng sớm ngày mai mới lấy được đến tư liệu, cho nên, ngay cả giới tin tức cũng chú ý chặt chẽ đến hành động lần này của Lâu thị.
Đây là sách lược của Lâu Bộ Hiên, anh lúc nào cũng biết cách làm sao trở thành tiêu điểm.
Lâu Bộ Vũ cắn răng, oán hận xẹt qua đáy mắt, trước đó không có người biết tại sao Nhị thiếu Lâu gia ở hôm hôn lễ mới đột nhiên có linh cảm, cảm hứng thiết kế điên cuồng thổi quét mà đến, lát sau không tiếc hy sinh em gái ruột đổi lấy giao dịch. Thế kỷ hai mươi mốt lưu hành tình yêu nhanh chóng, cô không ngại lên giường với Lam Vũ Đường, nhưng bị người ta thiết kế làm quà sinh nhật ngoài ý muốn, hoàn toàn không thấy nhân quyền của cô, đám đàn ông đáng chết kia nên xuống địa ngục đi.
Lâu Bộ Yên e sợ liếc trộm chị hai biểu tình đột nhiên trở nên dữ tợn. Dọa! Rốt cuộc ai làm ra việc ác thiên lý nan dung với chị hai làm người ta căm phẫn, thế nhân phỉ nhổ, vạn người trợn mắt? Làm cho Lâu nhị tiểu thư miệng luôn luôn cười, hòa khí với mọi người bay giờ lại hoá thân lệ quỷ hiện thân nhân thế? Cô cần phải tìm một chỗ trốn trước không, chờ khi nào cảnh báo giải trừ rồi mới trở về công ty cống hiến hay không? Dù sao mạng người quý giá.
"Vậy là tốt rồi, về nhà tìm anh hai lấy quần áo, ngày mai mặc đi triển lãm." Đơn giản rõ ràng tóm tắt hạ lệnh, Lâu Bộ Vũ lại vùi đầu vào công việc, lười quan tâm bất cứ kẻ nào nữa.
Vẻ bất đắc dĩ hiện lên trên khuôn mặt trái xoan của Lâu Bộ Yên, cô là người mới, tất cả nghiệp vụ đối với cô mà nói đều là nhiệm vụ gian khổ, nếu không phải ở trên có người che, cô sớm bị dọa mềm nhũn. Cô là thiên tài máy tính, cũng hiểu việc kinh doanh, nay cũng chỉ có ngoan ngoãn nghe lệnh, sáng suốt rời khỏi gian phòng làm việc áp suất thấp bao phủ này.
Đi ra cao ốc làm việc của Lâu thị, bầu trời trong xanh mây đen chợt dầy đặc, giống như gương mặt thay đổi của chị hai, mắt thấy một trận mưa rào có sấm chớp thình lình sẽ buông xuống, Lâu Bộ Yên quyết định bỏ việc về nhà.
DreamLou là người sáng tạo kỳ tích, tất cả mọi người tin tưởng, Lâu thị tổ chức hội triển lãm bộ sưu tập trang phục "Xuân chi mộng" sẽ làm tất cả người tham dự sẽ được mở rộng tầm mắt.
Mới mẻ độc đáo rất khác biệt, tập hợp ý niệm thiết kế khéo léo, đem toàn bộ ôn nhu, quyến rũ, kiều diễm, nho nhã, mạnh mẽ, lãnh ngạo, cười khẽ của nữ tính đúng mức bày biện ra, càng đặc biệt là phối hợp với dẫy trang phục "Xuân chi mộng" còn có đồ trang sức, phục sức, giầy, túi xách, nước hoa đầy đủ mọi thứ, tất cả đều do Lâu thị sản xuất.
Chủ trì đại cục là Tổng Giám đốc mới nhậm chức của Lâu thị – Lâu Bộ Yên, làm cho mắt mọi người sáng ngời, bộ quần áo trên người cô hoàn toàn đem khí chất thoát tục thanh linh xinh đẹp, ngây thơ của cô bày biện ra, giống với tất cả người mẫu, toàn bộ trang phục của cô xuất phát từ Lâu thị.
"Lâu tiểu thư, xin hỏi trang phục lần này thật là từ DreamLou thiết kế sao?"
"Nghe nói anh ta là thiên tài cổ quái, Lâu thị làm sao mời được anh ta?"
"Chẳng lẽ chỉ có trang phục nữ thôi sao?" Khách nam muốn phê bình kín đáo, lúc này sửa lại trọng nữ khinh nam rồi, mà tiền phụ nữ xài còn không phải của đàn ông sao? Không có thiên lý nha.
"Đương nhiên không, nửa giờ sau, bộ sưu tập trang phục nam sẽ triển lãm." Lâu Bộ Yên mỉm cười, thoạt nhìn giống như cô gái nhỏ ngây thơ.
"Wow!" Đàn ông ở đây lên tiếng hoan hô.
Hội trường triển lãm ở lầu ba nổi lên một trận gió lớn.
Dung mạo giống nhau như đúc lại có biểu tình cách biệt một trời, một phẫn nộ đến cực hạn, một nhàn nhã đến làm người ta ghen tị.
"Anh kêu máy bay gì? Chuyện đến bây giờ anh lại nói cho tôi biết không có người mẫu nam?" Ngũ quan Lâu Bộ Vũ vặn vẹo, không thể tin được anh hai lại kiếm loại máy bay này.
Lâu Bộ Hiên không chút để ý nói: "Vốn rất dễ dàng giải quyết, nhưng bởi vì người kia, tình huống trở nên có chút khó giải quyết."
"Người kia?" Mắt của cô nguy hiểm híp lại, "Anh không cần nói cho tôi biết người nào đó chính là anh ta." Hừ, tám phần là do anh lại đang động trò cân não gì đây.
Lâu Bộ Hiên vẻ mặt kinh dị, "Em thật thông minh, vừa đoán liền trúng."
"Lúc này chết tiệt lại là bởi vì sao?" Cô nổi giận, cá tính xúc động một khi có người trêu chọc liền càng không khống chế nổi.
"Người ta đòi phí."
"Vậy trả."
"Trả không nổi." Anh không dám làm chủ, sợ có người không khống chế được phát điên.
"Trừ bỏ tiền còn có yêu cầu khác sao?" Cô cũng không tin Lâu thị trả không nổi tiền người mẫu.
Lâu Bộ Hiên quả thật vô cùng bội phục, dùng ánh mắt sùng bái nhìn em gái, "Người ta không muốn tiền, người ta đã có nhiều tiền có thể lấp biển rồi, còn muốn số vụn vặt kia làm gì?"
Một cỗ ác lạnh trèo lên lưng, Lâu Bộ Vũ hỏi lại, "Vậy đối với phương muốn cái gì?"
"Em." Anh rõ ràng đưa ra đáp án.
Một đạo linh quang nhảy vào trong đầu, cô lỡ lời kinh hô, "Người anh tìm là Lam Vũ Đường?!"
Lâu Bộ Hiên tán thưởng gật đầu, "Cùng người thông minh nói chuyện ít phải dùng sức, anh ta đáp ứng cho mượn người mẫu nam."
"Tên khốn kiếp kia, nợ cũ còn chưa tính, anh ta còn dám đòi hỏi?" Cô tức giận đỏ mặt, cô chỉ không có thời gian tức giận, cũng không tỏ vẻ cô đã tha thứ cho anh.
Lâu Bộ Hiên lấy giọng điệu người từng trải nói: "Đàn ông là động vật xúc động, đã muốn nếm đến ngon ngọt vốn không có đạo lý buông tha cho."
"Lâu Nhị thiếu, anh là đồ xấu xa, anh..." Cho dù cô luôn luôn cẩu thả, nhưng bị người giáp mặt giảng vào mặt như vậy không thể nhịn được, đỏ lên như Quan công.
Như là nhìn đến kỳ quan trăm năm, Lâu Bộ Hiên tấm tắc, "Em hai, không thể tưởng được em cũng có một mặt nữ tính."
"Tôi vốn chính là phụ nữ được không?" Cô kháng nghị.
"Không phát hiện." Ít nhất trước kia không phát hiện, anh vụng trộm bổ sung ở trong lòng.
Lâu Bộ Vũ ôm mặt, vô lực nói: "Buổi triển lãm không thể bỏ qua, nói đi, đến tột cùng muốn tôi làm cái gì?"
Anh phi thường hài lòng lời của em gái, nói: "Anh hai cho em dựa vào, người đàn ông kia nếu dám không phụ trách, anh sẽ giúp em chém anh tar a từng mảnh."
"Đa tạ." Cô tức giận trừng anh một cái. Để cho anh giúp? Không bằng chính mình đi giải quyết còn nhanh hơn.
"Người ta rất lịch sự, chỉ mời em đi Lam gia làm khách vài ngày." Anh mỉm cười.
"Làm khách?" Cô trừng anh, hận không thể trừng ra vài cái động lớn trên người anh.
Nụ cười của Lâu Bộ Hiên trở nên mờ ám, "Trên nguyên tắc là đúng vậy, nhưng thao tác trên thực tế, anh nghĩ sẽ có chút khác biệt."
"Anh giống anh tôi sao?" Cô nhìn anh xem thường. Có anh trai nào luôn tìm cơ hội hãm hại em gái như vậy.
"Em lúc nào giống làm em người ta chứ?" Anh hỏi lại, trước kia anh ăn thiệt thòi cũng không ít.
"Ai kêu anh giành tôi sinh ra trước, tôi cũng không muốn làm em gái anh đâu." Hại cô phải gọi anh một tiếng anh, thời gian bọn họ sinh ra chỉ kém nhau hai phút.
"Ai kêu em hấp thu chất nuôi dưỡng nhiều lắm, béo ra không nổi." Lâu Bộ Hiên liều mình trêu chọc cô.
Lại thở sâu, Lâu Bộ Vũ càng không ngừng tự nhủ nhất định phải bình tĩnh, không thể bị một kích liền quên chuyện cần làm, "Anh biết rõ tôi không có khả năng làm cho hội triển lãm thất bại, vô nghĩa nhiều như vậy làm chi?"
"Anh cao hứng."
Nắm tay chặt lại lỏng, cô cắn răng nói: "Tôi đồng ý, anh tìm người mẫu, buổi triển lãm phải bắt đầu." Tính anh ác, nhưng nữ tử báo thù ba năm không muộn, anh sẽ có báo ứng.
"Không thành vấn đề." Lâu Bộ Hiên hừ nhẹ, ưu nhã cầm điện thoại, chậm rãi bấm số, ý định làm tức điên người nào đó.
Lâu Bộ Vũ sải bước rời đi, cô sợ mình không khống chế được xoá sạch vẻ mặt đáng đánh đòn kia.
Hiện trường hội triển lãm "Xuân chi mộng", trong lúc mọi người nóng bỏng chờ đợi nam trang rốt cục hô vang rầm trời.
Năm người đàn ông cao lớn tuấn tú xuất hiện ở buổi triển lãm, bọn họ đến khiến cho mọi người xôn xao, không chỉ bởi vì vẻ bên ngoài xuất chúng của bọn họ, càng bởi vì bọn họ là người Lam gia thân phận hiển hách.
Năm bộ trang phục phong cách dị thường khác xa phụ trợ ra khí chất đặc biệt thưởng thức của các nam người mẫu.
Lâu Bộ Yên cười nói tự nhiên giới thiệu, "Đây là bộ sưu tập nam mới của công ty trong năm nay, xin mọi người góp ý." Tuy rằng không hiểu sao chị hai làm như vậy được, nhưng có thể an bài năm vị Lam gia công tử đảm đương nam người mẫu miễn phí thì cũng chỉ có cô mới có thể.
Năm người đàn ông đến lúc này mới hiểu được cảnh ngộ bi ai của mình liếc nhau một cái, vốn bọn họ còn đang kỳ quái vì sao Lâu Bộ Hiên đột nhiên đưa năm bộ quần áo qua, còn thêm vào thiệp mời của buổi triển lãm, cuối cùng bây giờ hoàn toàn hiểu được mục đích của anh.
Dùng đàn ông có sức thuyết phục nhất như bọn họ làm quảng cáo, thủ đoạn của anh xác thật cao.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vợ yêu thích tán gái
HumorNếu bạn thích những truyện gái giả trai và có những hành động rất đáng yêu thì truyện Vợ Yêu Thích Tán Gái của tác giả Cầu Mộng sẽ không làm bạn thất vọng. Anh trai sinh đôi của mình đã dụ dỗ cô về nước rồi trốn đi khiến cô phải đơn thân độc mã tiếp...