Vương Nguyên đang ở nhà, an nhàn nghỉ ngơi trên chiếc giường ấm áp của mình, cậu dụi dụi mắt, khẽ chớp đôi lông mi dài rồi ngồi dậy.
- Mấy giờ rồi nhỉ? - Căn hộ của cậu khá rộng, nhưng không ai ở ngoại trừ cậu ra.
Vương Nguyên xỏ chân vào dép, lết người vào phòng tắm.
Tự ngắm mình trong gương, cậu khẽ cười. Nhan sắc này đã bao lâu nay cậu không hề cho mọi người thấy, tính cách trẻ con cậu cũng phủ lên một lớp băng cực dày.
Vương Nguyên chải tóc, tóc cậu ngắn mượt như suối, đen láy dịu dàng, đây là công sức mẹ cậu nuôi dưỡng bấy lâu nay, nếu ai đem tóc cậu đùa bỡn cậu sẽ không ngại bóp cổ người đó.
Hôm nay cậu đã xin bệnh viện nghỉ một ngày để về quê, lâu rồi vẫn chưa đến thăm dì của cậu. đeo lên vai chiếc ba lô xanh rồi khoá cửa phòng lại.
- Alô, cậu tới chưa?
- Tớ gần tới rồi, cậu xuống đi.
Vương Nguyên tắt điện thoại rồi bước xuống dưới nhà. Lưu Chí Hoành là cậu bạn thân từ hồi Trung học của cậu. Cả hai người đều biết sở thích của nhau, khi Chí Hoành định nói gì thì y như rằng, Vương Nguyên sẽ đoán được câu kế tiếp của cậu.
Chí Hoành tính cách nhẹ nhàng, nói năng dịu dàng ai cũng thích. Vương Nguyên năng động, hay nghịch ngợm. Hai người như nước với lửa.
Đến khoảng giữa trưa, chiếc xe khách đưaVương Nguyên và Chí Hoành đến một làng hoang vắng,Vương Nguyên nhảy xuống, ngó nghiêng ngó dọc tìm ai đó.
- Nhị Nguyên, kiếm ai sao? - Chí Hoành đặt tay lên vai cậu.
- Ừm, tớ đã gọi anh họ ra đón mình.
Vừa dứt lời, một hình bóng quen thuộc nhảy ra trước mặt cậu. Vương Nguyên giật bắn mình, khẽ lùi ra sau một bước.
- Nguyên Tử, em tới lâu chưa?
- A...Thiên Tỉ , anh làm em giật cả mình - Vương Nguyên thở phù, mắt lườm lườm anh.
- Hì, xin lỗi nhóc, để anh đền một chậu chè cho. - Thiên Tỉ cười hì hì gãi đầu.
- Nhớ đó. - Vương Nguyên cũng cười.
Chợt nhớ còn có Chí Hoành ở đây, cậu quay sang, đẩy Chí Hoành tới.
- Đây là Chí Hoành, bạn thân của em. - cậu quay sang Thiên Tỉ - Chí Hoành, đây là Thiên Tỉ, anh của mình.
- Chào em.
- Chào anh. - Chí Hoành cúi đầu,Vương Nguyên bỗng thấy gương mặt của cậu đỏ lên, cậu trợn mắt.
Vương Nguyên cười xấu xa, đây chẳng lẽ là tiếng sét ái tình giống trong tiểu thuyết sao? cậu gật đầu tự tán thưởng mình, đúng là thông minh a~~~~
-Chí Hoành, cậu... thích Thiên Tỉ à? -Vương Nguyên khều khều Chí Hoành, thì thầm hỏi.
Chí Hoành đỏ cả mặt, nhẹ nhàng nói:
- Không có.
Dù Chí Hoành nói vậy nhưng Vương Nguyên vẫn không tin, trực giác bảo cậu Chí Hoành chắc chắn đã cảm nắng Thiên Tỉ rồi. (hehehehehehe)
Cũng phải thôi, từ xưa đến nay Thiên Tỉ vốn đã có nhiều người mến mộ. Khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao to, lại tính siêng năng, thân thiện dễ gần. Cả làng này ai cũng quý Thiên Tỉ, anh chính là thần tượng của làng.
Ngược lại với Thiên Tỉ, Vương Nguyên rất lười biếng, có khi cậu còn ngủ cả một ngày không dậy. Nhan sắc cậu là chưa ai thấy rõ ngoại trừ gia đình và Chí Hoành nên mọi người đều nói cậu là con vịt xấu xí.
Vương Nguyên thật ra không đến nỗi tệ là mấy, nhưng cậu có thể nấu được nhiều món, từ xưa đến nay chưa ai dám chê tài năng của cậu.
***
Đến chập tối, Vương Nguyên rủ Chí Hoành và Thiên Tỉ đi chơi, mục đích chỉ đẩy họ gần đến nhau.
Khung cảnh yên tĩnh, con sông trước mặt lăn tăn vài gợn sóng nhỏ, Vương Nguyên dang tay, hít một hơi thật sâu rồi la lên:
- A... Thoải mái quá...
Còn Chí Hoành vẫn e thẹn nắm chặt áo mình. Trong lòng thầm nguyền rủa thằng bạn đáng chết kia, Chí Hoành đã biết Vương Nguyên muốn mình và Thiên Tỉ thành đôi nên cố ý cho Chí Hoành ở giữa, còn Thiên Tỉ đi kế bên.
Vương Nguyên cười đắc ý, rồi giả vờ ôm bụng nói:
- A... Đột nhiên em đau bụng,Thiên Tỉ, anh ở đây nhé, chút nữa em quay lại. Tạm biệt!
Nói xong mặc cho Thiên Tỉ ú ớ mấy câu rồi chạy vụt đi.Cậu biết thế nào kế sách của mình cũng thành công mà.
Vương Nguyên lặng lẽ trốn sau một bụi cây, cậu cười cười, phải đợi đến chừng nào đây?
Bỗng phía sau lưng vang lên vài tiếng sột soạt, cậu quay lại, khẽ rùng mình một cái, cậu đứng dậy.
Bản tính vốn đã kiên cường, dũng cảm,cậu trên đời này chẳng sợ cái gì cả. Ngoại trừ sợ ma.
Vương Nguyên bước từ từ đi, lần mò trong bóng tối, bỗng cậu đạp trúng cái gì đó, cậu sợ hãi nhấc chân lên.
- Á...
*** ***
![](https://img.wattpad.com/cover/96056269-288-k186307.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[XUYÊN KHÔNG][KAIYUAN]: Hoàng hậu lưu manh lại đây ta sủng nào
AventuraGiới thiệu: Hoàng Hậu Tinh Ranh Được Hoàng Thượng Cưng Chiều Hết Mực Thể loại: Xuyên không, cực sủng, HE, không ngược, sinh tử. Truyện có 20 chương, không có tiểu tam, truyện nhẹ nhàng, cảm động.