Gia tộc Độc Cô nằm trên tây đại lục. Nếu so sánh Tây đại lục với đông đại lục, thì rộng lớn hơn nhiều, hơn nữa địa hình cũng phức tạp hơn. Đông đại lục chỉ riêng hải vực đã chiếm không ít diện tích, diện tích của đại lục ít hơn nhiều. Mà tây đại lục đều là lục địa, tuyết vực, sa mạc, thảo nguyên, núi đều có cả. Những gia tộc lánh đời này bình thường đều sống trong hoàn cảnh như vậy.
Bởi vì giữa hai đại lục không có truyền tống trận trực tiếp, cho nên chỉ có thể đến thành thị gần nhất, sau đó tự mình xuyên đi qua.
Mấy người Độc Cô Thiên Diệp tới sơn mạch Bắc Vọng, nhìn những ngọn núi kéo dài không dứt, Độc Cô Thiên Diệp còn tưởng mình về tới sơn mạch Miễn Miễn.
"Đi thôi, muốn qua đây chỉ sợ phải mấy ngày." Độc Cô Dật Lan liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, nói, "Khi qua nơi này, chỉ cần không đi ngọn núi đặc biệt cao, không phóng thích uy áp, vẫn có vẻ an toàn. Cho nên lúc chúng ta đi qua phải thu liễm uy áp của mình lại, bằng không sẽ bị xem như khiêu khích."
Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu gật gật đầu, sau đó đoàn người ngồi trên phi hành thú của Độc Cô Dật Lan, bay về phía tây đại lục. Trên đường đi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy có không ít người lịch lãm bên trong, nhớ lại ngày đó nàng đi sơn mạch Miễn Miễn, chỉ là lúc này người có thực lực rất mạnh thôi.
Bay liên tục bốn năm ngày, cuối cùng bọn họ cũng đến tây đại lục, có bọn Độc Cô Dật Lan dẫn đường, tìm được thành thị gần nhất rất nhanh, dùng truyền tống trận đi thành phố lớn.
"Sư huynh, giờ chúng ta ở Vị Lương quốc, huynh muốn về xem không ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du hỏi.
"Không đi." Hác Bằng Du không nghĩ ngợi trả lời, có vẻ hơi gượng gạo. Độc Cô Thiên Diệp nghe ra mùi tức giận trong đó.
"Giờ chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai chuẩn bị quay về. Ta đã nói với người trong gia tộc là sẽ dẫn con về." Độc Cô Dật Lan nhìn Độc Cô Thiên Diệp, sau đó hơi lo lắng hỏi: "Con xác định muốn trở về như vậy sao? Nói như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ chịu một ít khi dễ ."
"Cứ như vậy đi." Độc Cô Thiên Diệp cười cười. Nàng là người dễ bị khi dễ như vậy sao?
Mọi người nghỉ ngơi cả đêm trong khách sạn, ngày hôm sau đi Công hội Linh sư, đi một thành nhỏ xa xôi. Sau khi ra khỏi thành thị, Độc Cô Dật Lan lại kêu phi hành thú ra, nói: "Muốn về gia tộc chỉ có thể bay về."
Người của gia tộc lánh đời bình thường sống tại nơi có vẻ hẻo lánh, nhưng tài nguyên tu luyện phong phú, thường thường cách thành thị khá xa. Không có người trong gia tộc dẫn đường, người thường căn bản tìm không thấy.
Độc Cô Thiên Diệp phát hiện càng đi nhiệt độ càng cao, nếu là người tu luyện linh lực hệ bang mà ở trong này sẽ rất khó chịu. Sau khi bay vài ngày, Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên phát hiện hai ngọn núi lửa!
Khó trách nhiệt độ nơi này có vẻ cao. Độc Cô Thiên Diệp thầm nghĩ.
"Bay qua sơn mạch phía trước là tới." Độc Cô Thiên Thiên chỉ vào sơn mạch phía trước nói, "Đến lúc đó con về có thể đi tìm ta. Chuyện của con ta và Thiên Kỳ sẽ giữ bí mật ."
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, cười nói: "Cảm ơn."
Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ đều là con của đại bá, làm người hơi cao ngạo, nhưng coi như tốt. Sau khi về gia tộc nàng chắc chắn đi cùng Độc Cô Dật Lan, mà hai người bọn họ phải về chỗ đại bá.
Người của gia tộc Độc Cô vài ngày trước chỉ biết Độc Cô Dật Lan trở lại, còn mang phế vật nữ nhi của Độc Cô Dật Hiên cùng về. Lúc ấy gia tộc lập tức nổ tung, có người còn chạy tới nói với Phượng Tam Muội hãy hạ mệnh lệnh không cho phép Độc Cô Thiên Diệp trở về. Phế vật không được bước vào gia môn nơi này!
Nhưng người của chi thứ nhất không hé răng, bọn họ cũng không có cách nào. Ai bảo cầm quyền lúc này là chi thứ nhất chứ!
"Đại tẩu, chúng ta vẫn là có ý không thể cho phế vật kia vào nhà!"
Trong phòng nghị sự của gia tộc Độc Cô, mấy nam tử ngồi trên ghế phía dưới, nhìn Phượng Tam Muội ngồi ở chủ vị, thái độ kiên quyết nói. Để phế vật kia về gia tộc, vậy đánh mất hết nét mặt già nua của bọn họ!
"Đại tẩu, ngũ ca nói rất đúng, chúng ta không thể để nàng về, người gia tộc khác biết chúng ta có một phế vật như vậy đã cười nhạo chúng ta, nếu để bọn họ biết chúng ta còn để nàng vào cửa, sau này chúng ta đi ra ngoài còn ngẩng đầu lên thế nào ? Ngay cả phế vật cũng phải tìm về, là nói vãn bối chúng ta không người sao ?"
Nhưng mặc kệ người phía dưới nói thế nào, Phượng Tam Muội vẫn không mở miệng, mặc bọn họ nháo, cuối cùng còn ngủ mất. Nhìn thấy nàng ngủ, mấy người nhìn nhìn lẫn nhau, trong mắt là đắc ý che dấu không được.
"Đại tẩu? Đại tẩu?" Mấy người kia gọi.
"ừ, các ngươi nói xong rồi ?" Phượng Tam Muội mở mắt, liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói: "Các ngươi nói xong rồi ? Ai , tinh thần ta càng ngày càng không tốt, nếu các ngươi không có chuyện gì thì đi về trước đi."
Mấy người nhìn thấy trạng huống Phượng Tam Muội quả thật không tốt, tiếp tục nói cũng không thể làm gì, đành phải đi trở về. Đợi bọn họ đi rồi, Phượng Tam Muội nhìn bóng dáng bọn họ, ánh mắt u ám.
Lúc này một thị vệ đi đến, nói: "Phu nhân, bọn thiếu gia Dật Lan đã về."
Phượng Tam Muội nhìn ngoài cửa lớn, sâu kín hỏi: "Vài người?"
"Trừ thiếu gia Dật Lan, tiểu thư Thiên Thiên, tiểu thiếu gia Thiên Kỳ còn có ba người." Thị vệ cung kính trả lời.
"Còn ba người?"
"Dạ, một nữ tử hai nam tử, chắc nữ tử là nữ nhi thiếu gia Dật Hiên."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt [Xk,dị giới]
FantasyRất nghiền, rất phúc hắc, rất đáng đọc a ≧﹏≦ Cô là đại tiểu thư thiên tài của thế gia cổ võ, hào quang tỏa sáng, cũng là một trong "Hác ám song tuyệt" khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Bởi vì em gái phản bội, đã cùng đồng đội nhảy xuống vực sâu...