chap 3

127 3 1
                                    

Bạn bè đưa cô đến sân bay.... tim cô bấn loạn, bất an, nhưng vẫn rất muốn có 1 cơ hội.... có thật là anh sẽ nhận ra cô như trong truyện đã nói đấy không ?
Cô đeo kính đen, đội nón, mang khẩu trang.... đứng lặng im tại góc khuất sân bay... đợi người cô yêu.
Anh bước xuống máy bay với tâm trạng hứng khởi... thời gian 1 năm xa cô đủ để anh hiểu tình yêu của anh dành cho cô không lời nói nào đủ để bày tỏ.
1 năm liên lạc với cô... dù có 1 thời gian bị gián đoạn... nhưng những lá thư gửi cho nhau đã khiến 2 người đong đầy nỗi nhớ.... 1 mặt lo lắng .... không biết cô ta đã gặp sự cố gì mà bạn bè cô 1 mực giấu bặt tin. Thôi thì, không nghĩ ngợi nữa....
Vì hôm nay anh được gặp cô.... người mà suốt 1 năm dai dẳng anh nhớ đến.
Bước chân xuống sân bay...
Trong dòng người đông đúc....
Anh đảo mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc...
Anh tin rằng...
Cô sẽ thật khác biệt so với mọi người.
Nhất định cô đã đến...
Thế là anh bắt đầu rảo bước khắp nơi tìm kiếm cô.
Cuối cùng...
Tại đằng sau cây cột trước cổng ra vào..
Anh đã tìm ra cô.
Anh vui vẻ chạy đến phía sau, ôm chặt lấy cô.
"Ui da, nhớ chết đi được ! Đến đây rước anh, mà lại còn chơi trốn tìm với anh thế à ! "
"Anh... kiếm được em ?" Giọng cô ta nhỏ dần.. như thể chờ đợi 1 câu khẳng định gì đó.
Cảm giác kì lạ bao quanh... anh xoay vai nhìn thẳng vào cô.... mà sao cô lại che đi khuôn mặt của mình như thế ?
"Anh... anh... còn nhận ra em chứ ?"
Giọng nói trầm ngâm vang lên từ đằng sau cái khẩu trang.... Anh tỏ ra lo sợ... vòng tay ôm cô vào lòng.
Nhất định có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu không cô ta sao lại như thế chứ ?
"Anh dĩ nhiên là nhận ra em rồi. Anh yêu em mà !"
"Thế... như vậy thì anh có còn yêu em không ?"
Trước mặt anh,
Cô cởi bỏ nón.
Ttháo mắt kính...
Cuối cùng cùng là cái khẩu trang.
Khuôn mặt xấu xí kinh khủng xuất hiện trước mặt anh...
Mọi người kinh hoàng ... những tiếng kêu thảng thốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Anh vẫn như không có gì.... và bình thản cười to.
Anh hoàn toàn không để tâm.... ôm gọn cô vào lòng... nhẹ nhàng rót vài tai cô:
"Đẹp.. rất đẹp.... Dĩ nhiên anh rất yêu em !"
Anh đưa tay, từng ngón từng ngón tay chạm vào những vết sẹo trên mặt cô.... đặt nụ hôn lên mặt cô như thể hiện rằng... dù mặt cô có thay đổi đi chăng nữa.... cô gái xinh đẹp lúc trước không còn... anh vẫn rất yêu, rất yêu cô.
Anh và cô bắt đầu chuẩn bị lễ cưới... mặc cho sự cản trở từ phía gia đình anh.
Anh vẫn kiên định sẽ cưới cô.
Chỉ vì anh thật sự rất yêu cô...
Yêu vẻ đẹp từ nội tâm... không phải ngoại hình.
Vì vậy... từ ánh nhìn đầu tiên anh đã nhận ra cô.

Chiếc mặt nạ của quỷ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ