Chương 181 - 186

4.3K 46 0
                                    

Chương 181: Con có thể... tha thứ cho ba không?

Sàn nhà bằng gỗ mang đậm phong cách cổ xưa, rèm cửa sổ màu đỏ thẫm, cả vật dụng bên trong quán cà phê cũng lấy gỗ làm yếu tố chủ đạo, cảnh vật xung quanh tao nhã mộc mạc, bên trong phòng bố trí rất độc đáo lại thêm suối nước chảy từ từ âm nhạc chậm rãi du dương, ánh sáng ấm áp mềm mại nhẹ nhàng nhuộm thành một vầng sáng nhàn nhạt, tạo nên một phong cảnh khác biệt.

Thẩm Bác Sinh và Lương Chân Chân ngồi đối diện nhau ở vị trí gần cửa sổ, tầm khoảng ba giờ chiều, khách trong phòng cà phê không quá đông.

Tâm tình Lương Chân Chân thấp thỏm dùng cái thìa nghịch cà phê nâu bên trong cái ly, cô suy nghĩ kỹ vài ngày, hay là quyết định hẹn gặp Thẩm Bác Sinh trò chuyện một chút, có một số việc không phải nói không thèm nghĩ đến nữa là có thể làm cho nó biến mất được, nếu như không có ngày đó ở trước mộ mẹ gặp phải ông, có thể cô cũng sẽ không khẩn cấp muốn biết thân thế của mình như vậy.

Hiện giờ cơ hội này đang ở trước mắt cô, dĩ nhiên cô phải nắm chắc cơ hội này thật tốt, lúc này cũng đã biết rõ nguyên nhân kết quả, mấy ngày trước cô còn cố tình về nhà hỏi mẹ Diệp về chuyện của mẹ, nhưng mẹ Diệp nói cô cũng không rõ lắm, thời điểm mẹ chuyển đến bụng đã rất lớn rồi, không ai biết bà có kết hôn hay không, cũng chưa từng nghe qua bà nhắc đến chồng hay người nhà, nhưng là một người sống cố gắng rất ngoan cường, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh a!

"Bác và mẹ cháu có quan hệ như thế nào? Là kiểu bạn bè rất thân thiết hay là..." Lương Chân Chân hỏi rất thẳng thắn, mặc dù hỏi như vậy đối với một trưởng bối hình như có chút không thích hợp, nhưng bây giờ cô không muốn quanh co lòng vòng.

Thẩm Bác Sinh không ngờ tới cô sẽ hỏi như thế, hơi ngẩn người một chút, hôm nay ông tới cũng là chuẩn bị nói cho cô biết chân tướng năm đó, trước sau gì cũng phải nói.

"Ta và mẹ con đã từng là người yêu của nhau, chúng ta quen biết nhau trong một bữa tiệc, lúc đó cô ấy là khách quý được chủ nhân bữa tiệc mời tới để chơi đàn Piano, một bộ váy màu trắng, giống như Thiên sứ giáng trần, lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ, ta liền sinh tình cảm với cô ấy." Nói xong đoạn này, Thẩm Bác Sinh lo lắng thở dài một cái.

Trên mặt Lương Chân Chân khó nén nổi kinh ngạc, thì ra là mẹ còn có thể đàn dương cầm? Bọn họ đã từng là người yêu? Chẳng lẽ mình chính là con gái... của ông? Nghĩ đến đây, lông mày cô không khỏi nhíu lại, nếu như đây là sự thật, cô lo lắng mình có chút khó có thể chấp nhận.

"Ngay cả ông trời cũng chiếu cố ta, có lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ tốt đẹp, ngay sau đó lại có lần thứ hai rồi lần thứ ba, ta và Tiểu Vũ đối với nhau đều có cảm tình, về mặt tính tình nói chuyện cũng rất hợp, bắt đầu hẹn hò rất tự nhiên, cùng ở một chỗ với cô ấy là quãng thời gian khó quên nhất cũng là những ngày tốt đẹp nhất của ta, dần dần, ta không thể tự kiềm chế mà yêu cô ấy. Nhưng tại thời điểm đó có rất nhiều vấn đề xen ngang vào giữa chúng ta, ta cần thời gian từ từ đi giải quyết..."

"Lúc ấy bác đã kết hôn?" Lương Chân Chân đột nhiên cắt ngang lời nói còn chưa nói xong của ông, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm ông, cô nhớ ông có một người con gái tên Thẩm Quân Nhã, tuổi cô ấy lớn hơn mình, nói như vậy mẹ là người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người ta?

Không trách được khi còn bé có ấn tượng mẹ giống như bị người nào đó mắng là tình nhân. Tình nhân, còn nói cô là loại con hoang, lúc ấy còn nhỏ tuổi cô không thể hiểu hết ý tứ của những lời này, nhưng vừa nhìn thấy mẹ khóc cô cũng dám khẳng định không phải lời hay gì, khi đó mẹ đã rất khổ, chỉ cần là chưa lập gia đình mẹ cũng rất dễ dàng bị hoài nghi là cái thân phận không chịu nổi đó.

"Đúng vậy, nhưng chẳng qua đó chỉ là một cuộc hôn nhân gia tộc*, căn bản giữa ta và cô ấy không có tình cảm gì, cho đến khi gặp Tiểu Vũ, ta mới nhìn thấy hy vọng từ cuộc sống tù túng, là cô ấy làm cho cuộc sống của ta trở nên nhiều màu sắc, để cho ta cảm thấy tiếp tục tồn tại cũng là một chuyện hạnh phúc vui sướng.

(*: cuộc hôn nhân do gia đình hai bên sắp đặt)

"Cháu hiểu, bác cho là tìm được cảm xúc mới mẻ trên người mẹ cháu, làm bản thân bác hài lòng rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng bác đã từng suy nghĩ cho mẹ cháu một chút nào chưa? Bà ấy vui vẻ sao? Mẹ chỉ bằng lòng một tình yêu mù quáng. Tình nhân sao?" Lương Chân Chân kích động nâng cao âm lượng, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Khóe miệng Thẩm Bác Sinh nhếch lên một nụ cười khổ sở, giữa hai lông mày nhíu thành chữ "xuyên(川)" thật sâu, ông làm sao không biết những điều này, vẫn còn nhớ Tiểu Vũ còn vì vấn đề ầm ĩ này với mình mà không được tự nhiên, mình lúc ấy còn hứa hẹn với cô ấy nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng anh yêu cô, cho nên không muốn để cho cô chịu ủy khuất.

"Không có, ta đúng là yêu cô ấy, hơn nữa lúc ấy ta cũng nghĩ thỏa thuận ly hôn xong, chuẩn bị ly hôn sau đó sẽ lập tức cưới cô ấy làm vợ; cho dù không thể ly hôn, ta cũng muốn mang cô ấy cao chạy xa bay, chúng ta rời bỏ cuộc sống của chính mình, chính là kế hoạch tương lai tốt đẹp để cho chúng ta tràn đầy hy vọng vào cuộc sống, nhưng ai biết..." Nói đến đây, Thẩm Bác Sinh chứa đầy sự đau đớn trên khuôn mặt.

Ngón tay mảnh khảnh của Lương Chân Chân không tự chủ xiết chặt cái thìa, run giọng hỏi: "Bác vì lợi ích gia tộc mà từ bỏ mẹ cháu?"

"Không phải, Chân Chân, không phải như vậy." Thẩm Bác Sinh liền vội vàng lắc đầu, nói tiếp: "Ngay khi hai chúng ta lập kế hoạch cho tương lai tốt đẹp của mình lúc chuẩn bị thực hiện thì bị thay đổi, tai họa xảy ra, ta vừa đến NewYork công tác thì nhận được tin Tiểu Vũ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, đợi đến khi ta quay trở lại, ngay cả nhìn mặt cô ấy lần cuối cùng cũng chưa được nhìn, chỉ còn lại một hộp tro cốt."

"Tại sao có thể như vậy?" Lương Chân Chân nghẹn ngào.

"Ngay lúc đó ta tin là thật, cho rằng Tiểu Vũ bị tai nạn thật bất hạnh, sau đó thì ta không gượng dậy nổi, suốt hai năm kể từ sau khi Tiểu Vũ qua đời sống trong đau khổ mới bình thường trở lại, mới chấp nhận được sự thật cô ấy đã không còn trên cõi đời này. Nhưng không nghĩ tới ý trời đã định sâu xa, mười tám năm sau ta lại gặp lại con lần nữa, con và Tiểu Vũ quả thật đúng là từ một khuôn mẫu khắc ra, khiến cho ta hết sức ngạc nhiên, sau khi hết kinh ngạc chính là sinh ra hoài nghi đối với sự cố tai nạn xe cộ năm đó, cho nên ta cố ý tìm thám tử tư điều tra chuyện này, chân tướng lại làm cho ta càng thêm đau khổ."

Thì ra là như vậy! Hèn chi khi ông nhìn thấy mình lại thấy thất thần như vậy; hèn chi lại hỏi cha mẹ mình tên gì; hèn chi mình lúc ấy còn cảm thấy ông rất thân thiết.

"Chân Chân, thật xin lỗi, mười tám năm trước ta không thể bảo vệ tốt mẹ con, là lỗi của ta; mười tám năm sau, ta sẽ cố gắng hết sức có thể chăm sóc con, nuông chiều con, che chở cho con, sẽ không để con chịu nửa phần ủy khuất nào, con có thể... tha thứ cho ba không?" Vẻ mặt Thẩm Bác Sinh trùng xuống bi thương, trong giọng nói hoàn toàn là khẩn cầu chân thành.

(p/s: lúc đầu mình để Chân Chân xưng hô là cháu-bác, nhưng sau khi biết sự thật Chân Chân tức giận với ông nên mình để xưng hô giữa hai người là ông-tôi nha)

[RE-UP] Bà Xã Anh Chỉ Thương Em (Chương 1 - 216)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ