Chương 38: Ngự trạng

13K 509 24
                                    

Khi Đại Chu khai quốc, Cao Tổ Hoàng đế ở ngoài cung bố trí trống Đăng Văn Cổ, cho phép bá tánh đánh trống minh oan, trực tiếp hướng triều trung khiếu nại.

Cao Tổ Hoàng đế quy định một khi có dân oan đánh trống, Hoàng đế sẽ tự mình thụ lí, quan viên nào ở giữa ngăn trở sẽ phán trọng tội.

Đăng Văn Cổ lúc đầu bố trí có tác dụng theo dõi dân tình, giám sát quan viên. Nhưng cũng hao phí tinh lực cùng thời gian của Hoàng đế, bởi vì có rất nhiều việc nhỏ căn bản là không cần thông qua đánh Đăng Văn Cổ giải quyết.

Đến thời kỳ Tuyên Tông Hoàng đế, từng có quan viên thượng tấu nên hủy bỏ Đăng Văn Cổ. Tuyên Tông Hoàng đế không đồng ý, nhưng ra quy định rất hà khắc, nếu không phải quốc gia đại sự, đại tham đại ác, kỳ oan dị thảm thì không được đánh trống, người vi phạm chính là trọng tội.

Từ đó về sau, điều kiện đánh Đăng Văn Cổ ngày càng hà khắc, đến Hoằng Hi Hoàng đế quy định muốn đánh Đăng Văn Cổ trước tiên phải chịu ba mươi trượng, để ngăn ngừa điêu dân vô cớ ác ý vu khống.

Thời kỳ Hoàng đế Vạn Xương, Cảnh Hòa, Trường Thái ba triều Đăng Văn Cổ chưa bị người đánh vang lên.

Mà ở trong trí nhớ của Tiêu Minh Xuyên , hắn tại vị sáu mươi năm, Đăng Văn Cổ chỉ vang một lần, nhưng đó là chuyện phát sinh năm Thừa Khánh bốn mươi hai, cách hiện tại ba mươi hai năm.

Sau khi xem xong tấu chương mà Cố Thái hậu lệnh người ra roi thúc ngựa gấp rút đưa tới, Tiêu Minh Xuyên tâm tình không ổn. Hắn trọng sinh chỉ mười mấy ngày, tâm tư đều nghĩ đến lấy lòng Hoàng hậu và con của hắn, vẫn chưa hỏi đến đại sự trong triều, lẽ ra sự tình không có biến hóa mới đúng.

Tuy nói vô tình gặp phu phu lão Tấn Dương Vương, ngoài ý muốn nhìn thấy Tiên đế, cùng với việc nhặt được Thanh Loan là những sự việc kiếp trước không có phát sinh. Tiêu Minh Xuyên hành trình thay đổi tiện đà mới phát sinh, cũng coi như là thuận theo mà thôi.

Nhưng mà trừ ngày yến tiệc Trùng Dương Thưởng Cúc, Tiêu Minh Xuyên cùng Vinh Thân Vương Tiêu Nghiên Đường uống một ly rượu hỏi hai câu về việc nhà về sau cũng không liên lạc. Sao ngắn ngủi mấy ngày, Vinh Thân Vương phủ lại xảy ra việc lớn như thế.

Hay là chuyện này kiếp trước đã phát sinh qua, chỉ là hắn không biết……

Vẫn là thế giới này cùng trong trí nhớ của hắn có chút khác biệt. Tiêu Minh Xuyên nhíu mày trầm tư.

Nghe nói có người đánh trống Đăng Văn Cổ, Cố Du cũng khiếp sợ không thôi. Có phải có oan khuất lớn không chỗ kiện mới có thể ra hạ sách này. Chuyện khác chưa nói, riêng chuyện chịu bị đánh ba mươi trượng, không phải tùy tiện người nào cũng có thể chịu đựng được.

Đã từng có quan viên khuyên bảo Hoằng Hi Hoàng đế, nói yêu cầu ba mươi trượng là quá mức hà khắc, cực kỳ vô nhân đạo. Nếu là người bệnh người già phụ nữ và trẻ em làm sao chịu được cho tới khi đánh xong. Như vậy có phải là hủy đi mong muốn ban đầu của Cao Tổ Hoàng đế hay không.

Hoằng Hi Hoàng đế phản bác nói trước kia không quy định gì, ai cũng có thể đánh trống Đăng Văn Cổ nhưng lại có bao nhiêu quốc gia đại sự, đại tham đại ác, kỳ oan dị thảm. Có người mất heo cũng nhờ Hoàng đế hỗ trợ tìm, nếu không ngăn lại có phải khi phu thê cãi nhau cũng muốn Hoàng đế quản.

Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu [Hoàn] -HunhHn786Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ