Chap 2: Đối thủ " Độc cô cầu bại" - Seshoumaru!

3.3K 139 23
                                    

Nhờ cuộc tuyển chọn có một không hai đó của Kagome, dân số Nhật Bản lúc bấy giờ bị giảm đi hết một phần tư trong khi âm phủ thì khóc ròng vì bị... quá tải. 18 tầng địa ngục đều bị tận dụng tối đa nhưng vẫn thiếu chỗ. Diêm vương đau khổ gửi thư lên thiên đình cầu cứu nhưng chỉ nhận được phúc đáp ngắn gọn của Ngọc Hoàng: "Vượt chỉ tiêu. Phạt!".

Tuy nhiên, nói đi thì phải nói lại, quả là lần này, "ong bướm" có chất lượng hơn một chút. Dù không phải ai cũng hội đúng 3 điều kiện trên nhưng chí ít cũng khá đẹp, khỏe mạnh và tương đối gan dạ.

Trong khi Kagome thở phào, tạm hài lòng khi thấy công sức kén chọn của mình rốt cuộc cũng đã có kết quả thì Rin lại rầu thúi ruột. Xấu xí, dở hơi như mấy gã kia còn dễ từ chối chứ được vầy mà không chịu thì sẽ mang tiếng làm giá, bày đặt chê ỏng chê eo mất. Mà nào phải cô kén "cá", chọn "canh", chỉ tại cô lỡ thích... "cẩu" rồi thì biết làm sao giờ?

Kagome nhìn Rin tuy thần sắc đã hồng hào, trắng trẻo lại như xưa nhưng gương mặt thì không có mùa xuân, lòng buồn vô cùng. Cô thở dài. Làm cách nào đi nữa thì cũng không thể xóa nhòa hình bóng Sesshoumaru trong lòng cô gái trẻ. Chợt ngẫm lại mình, Kagome cũng biết, nếu là cô, cô cũng không thay lòng đổi dạ được.

Nhưng lỡ kén rồi mà không cho họ được phép cua Rin thì họ sẽ làm loạn mất. Kagome trầm ngâm hồi lâu rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cô ghé tai Rin nói nhỏ:

"Rin, nếu em không muốn lấy họ thì chị cũng không ép nhưng em cũng đừng có từ chối họ!"

"Nếu không bằng lòng thì cho họ cơ hội làm gì?". Rin ngạc nhiên.

"Thì...abc...xyz...". Kagome thì thào.

Rin nghe Kagome nói xong thì hai má hồng lên. Cô khẽ liếc Kagome rồi bẽn lẽn gật đầu.

Kagome thấy Rin đồng thuận liền mỉm cười khoái chí. Lần này thì có kịch hay để xem rồi.

*************

Ngay khi cuộc tuyển chọn kết thúc, sáng ngày hôm sau, dân làng đã thấy một hình bóng quen thuộc của nhân vật nổi danh là "kẻ khủng bố thầm lặng nhưng đẹp trai" ở bìa rừng.

Hôm nay là một ngày trời nắng đẹp. Gió vi vu thổi và mây trắng bồng bềnh trôi. Nắng ấm chiếu rọi khắp nơi trừ một chỗ - nơi Sesshoumaru ngồi. Trong chu vi mười bước xung quanh hắn, cỏ cây đóng băng, nắng không sợ chết soi vào cũng đông thành tuyết.

Tương truyền chỗ Sesshoumaru ngồi ngày ấy, mười năm sau vẫn còn... băng giá.

Rin biết tin Sesshoumaru trở về thì vui mừng khôn xiết. Bất chấp điều mình đã bàn với Kagome, cô hớn hở chạy ra bìa rừng thăm hắn.

Lúc Rin cách Sesshoumaru chỉ khoảng trăm bước chân thì bất ngờ có một trai làng đến gần cô. Tên này gian manh. Không thắng nổi cuộc thi khắc nghiệt kia, hắn thừa cơ Rin một mình nên bén mảng tới định hớt tay trên.

Hắn bước lại gần Rin rồi bất thình lình chìa 1 cành bông ra trước mặt cô:

"Rin, cái này tặng e..."

Chưa dứt lời thì mắt hắn liền trợn trừng lên. Sau lưng Rin là nguyên một tảng băng phát ra sát khí. Dù run đến độ không nói nên lời nhưng gái đẹp ở đây lẽ nào buông tay dễ vậy, hắn gồng mình hết sức để giữ bình tĩnh, lấy tay banh miệng, cố phát cho ra tiếng:

SESSHOUMARU and RIN [REUP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ