Miêu Uyển ngủ không ngon giấc, cô vì gặp ác mộng mà tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài thì trời đã tối rồi, Trần Mặc cũng đã rời đi, trên bàn ăn có bày vài món ăn, vừa nhìn là biết tay nghề của đàn ông rồi, đem hâm nóng lại vẫn có thể ăn được. Miêu Uyển nhai được vài miếng, chợt cảm thấy rất đau lòng, nếu như Trần Mặc là người có nhân phẩm không tốt, thì cô đã dứt khoát chia tay với anh rồi. Nhưng, đây lại là người đàn ông cô yêu nhất, mà mẹ của anh cũng là người cô sợ nhất, vì vậy, Miêu Uyển càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Trên ghế sa-lon là con thỏ tai dài mà ngày đó Trần Mặc thắng bắn súng giành về cho cô, nó rất to, bông mềm mại, vừa nhìn đã cảm thấy rất ấm áp. Miêu Uyển ôm lấy con thỏ nằm trên sô pha, mặt dán chặt vào lỗ tai con thỏ, cảm nhận được một dòng nước lạnh chảy qua trên mặt cô, thì ra là nước mắt. Trên ti vi đang mở một kênh rất náo nhiệt, ai ai cũng cười rất vui vẻ, nhưng Miêu Uyển càng xem lại càng cảm thấy đau lòng. Cô không giải thích được tại sao lại chạy đi đăng kết hôn với Trần Mặc? Anh với cô như vậy là đã kết hôn rồi sao? Mẹ của anh đáng sợ như vậy, những ngày tháng sau này làm sao mà sống đây?
Nhịn! Nhịn! Thật sự là nhịn không được, Miêu Uyển gọi điện thoại về nhà!
Hà Nguyệt Địch vừa mới nhấc máy lên, trong điện thoại liền truyền tới những tiếng khóc nức nở làm bà sợ hết hồn, vội vàng ra hiệu cho Miêu Giang giảm âm lượng của Ti vi xuống. Miêu Uyển nghẹn ngào nói câu được câu mất, nhưng dù sao, Hà Nguyệt Địch cũng là mẹ của cô, nghe hơn hai mươi năm cũng thành thói quen, muốn hiểu Miêu Uyển nói gì cũng không tốn quá nhiều công sức, nhưng càng nghe thì sắc mặt bà lại càng khó coi, cuối cùng nhịn không được hét lớn: "Cái gì, cứ như vậy chạy đi đăng ký rồi hả?"
Miêu Uyển chột dạ, thấy mẹ mình hét lớn lên như vậy, lại càng khóc to hơn.
Hà Nguyệt Địch day day thái dương, hít sâu một hơi rồi nói: "Con chờ một chút, con chờ một chút, để mẹ suy nghĩ một chút, một lát nữa mẹ sẽ gọi lại cho con."
Miêu Uyển biết điều cúp máy, nhìn chằm chằm vào điện thoại đi động giống như nhìn vị cứu tinh của mình. Hà Nguyệt Địch suy nghĩ nửa ngày, quay đầu hỏi Miêu Giang: "Ông cảm thấy Trần Mặc, đứa nhỏ này như thế nào?"
"Rất tốt! Nhưng mà làm sao?" Miêu Giang khẩn trương hỏi lại.
Hà Nguyệt Địch lấy lại bình tĩnh, tắt ti vi rồi gọi điện thoại cho Miêu Uyển.
Miêu Uyển vừa bắt máy liền nói, mẹ, mẹ nghe con giải thích ....Nhưng Hà Nguyệt Địch lại ngắt lời cô, bây giờ không cần giải thích, con nghe mẹ nói đã! Miêu Uyển yếu ớt "dạ" một tiếng, Miêu Giang cầm một cái điện thoại khác lên nghe, ông nghe được giọng nghẹn ngào của Miêu Uyển, nước mắt cũng nhanh chóng chảy xuống.
Hà Nguyệt Địch là một bác sĩ, bà có suy nghĩ lo-gic, muốn rõ ràng rành mạch, kê đơn đúng bệnh, có bệnh chữa bệnh.
"Thứ nhất, chuyện lớn như vậy, không nói trước với người lớn trong nhà, nhất định là hai đứa không đúng, về sau nếu có chuyện gì mà không biết làm thế nào, phải gọi điện về nói với mẹ."
Miêu Uyển nức nở nói dạ.
"Thứ hai, con muốn tiếp tục ở bên Trần Mặc sao? Con cũng biết, gia đình bên đó, còn có, mẹ của nó cũng chưa chấp nhận con?"
Miêu Uyển ấp úng do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng, kiên quyết nói: "Muốn!"
Hà Nguyệt Địch than thở, nghĩ thầm, Trần Mặc dùng chiêu này cũng thật lợi hại, cưới thì cũng đã cưới rồi, bây giờ bà cũng không thể khuyên con gái bà cưới chưa được ba ngày liền ly hôn.
"Được, chuyện kết hôn là con tự nguyện, mẹ cũng không mắng con, con muốn tiếp tục ở bên cạnh nó.....Dù sao bây giờ con cũng biết mẹ của nó không dễ chọc vào, cuộc sống của con có thể sẽ không tốt đẹp như con vẫn nghĩ..."
"Mẹ!" Miêu Uyển lại muốn khóc.
"Đừng khóc, được rồi đừng khóc! Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy rồi, lại tìm mẹ khóc lóc, cưới rồi thì phải sống cho thật tốt, đứa nhỏ Trần Mặc này, là do con chọn, dĩ nhiên mẹ cũng thấy nó không tệ, nó đối xử với con cũng rất tốt. Hai đứa là vợ chồng mới cưới, có chuyện gì cũng đừng lớn tiếng cãi nhau, bên cạnh còn có mẹ chồng như vậy, có chuyện gì con cũng nên nhẫn lại một chút, nên hiểu chuyện một chút, chớ có tùy hứng, kết hôn rồi không giống như ở nhà, đừng tưởng rằng ai cũng giống như cha con nuông chiều con." Hà Nguyệt Địch ân cần dặn dò, hốc mắt cũng bắt đầu ửng hồng, bà dừng lại một lát, cố gắng giữ bình tĩnh.
Miêu Uyển vừa khóc vừa nói: "Mẹ, nhất định con sẽ sống thật tốt!"
"Được rồi, điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, con phải nhớ kỹ, theo như lời con nói, tình cảm giữa Trần Mặc và mẹ của nó dường như không tốt lắm. Tình cảm của hai người đó như thế nào mẹ cũng không thể xen vào, nhưng mà, con phải nhớ kỹ, dù sao đó cũng là mẹ của nó, từ trước đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, chỉ có ly hôn bỏ vợ chứ không có chuyện cắt đứt quan hệ mẹ con. Cho nên, bất luận Trần Mặc và mẹ của nó có gay gắt thế nào con cũng không được chạy vào giữa hai người họ, cho dù Trần Mặc có nổi giận đến thế nào đi nữa, con cũng không được chạy đến gần nó, hiểu không? Ở trước mặt Trần Mặc cũng đừng nói xấu mẹ của nó, con có hiểu không?"
Miêu Uyển uất ức nói: "Con hiểu..."
"Đừng cảm thấy uất ức, con không thể như vậy, ai bảo con tình nguyện gả cho người đàn ông như vậy!" Hà Nguyệt Địch cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm nằm trên giường, một lát sau vội vàng khoác áo rời giường, Miêu Giang chạy theo hỏi, bà định làm gì thế? Hà Nguyệt Địch cũng không thèm quay đầu lại, chỉ nói, tôi phải viết một lá thư cho tên tiểu tử Trần Mặc kia.
Đêm hôn đó, Trần Mặc phải ở lại làm thêm một số việc nên về hơi trễ, anh về đến nhà thì Miêu Uyển đã ngủ rồi, trên mặt cô đều là nước, tay vẫn ôm chặt lấy con thỏ tai dài, Trần Mặc đứng bên cạnh nhìn cô một lát, khom lưng bế cô về giường.
Dường như, chỉ có trong đêm khuya yên tĩnh, khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, Trần Mặc mới có thể thừa nhận, thật ra, anh cũng có lúc sợ hãi.
Miêu Uyển đã ngủ say, một cánh tay khoác lên ngực của anh, vì một lần mất đi mà sợ hãi, sợ sẽ mất đi một lần nữa, chỉ có người có hai bàn tay trắng mới không sợ mất đi, cho đến bây giờ, anh luôn là người khiến cho người ta phải khiếp sợ. Trần Mặc từ từ xoay người, ôm Miêu Uyển vào trong ngực.
Đây là mối tình đầu của anh!
Cho dù lúc vừa mới bắt đầu, hết lần này đến lần khác anh đều không để ý đến, từng có oán hận, cũng từng có chia tay, nhưng mà, đây là người con gái đầu tiên cũng là cuối cùng trong cuộc đời của anh.
Người vợ duy nhất của anh!
Trần Mặc vẫn dậy sớm để trở về đội, Miêu Uyển vươn tay kéo kéo gấu áo của anh, đôi mắt lóe sáng dưới ánh trăng nhàn nhạt, Trần Mặc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Uyển, cúi người hôn lên má cô: Anh sẽ về nhà ăn cơm tối. Miêu Uyển gật gật đầu, buông áo của anh ra. Trần Mặc cầm tay của Miêu Uyển nói, em không cần phải lo lắng, cũng không cần phải sợ, mẹ của anh sẽ không ăn thịt người, chuyện này anh sẽ tự giải quyết. Miêu Uyển nhích người, hay tay của cô ôm chặt hông Trần Mặc: "Hôm qua em gọi cho mẹ"
"Ừ!" Trần Mặc xiết chặt tay của cô.
"Mẹ nói, em phải sống cho thật tốt, nhưng mà, anh cũng không được để cho mẹ anh ức hiếp em."
Trần Mặc thở phào một cái: "Đương nhiên rồi."
Công việc của anh ngày nào cũng như ngày nào, nhưng hôm nay anh không thể tập trung vào công việc được, dù thế nào anh cũng phải trở về nhà, nhưng về rồi, sau đó thì thế nào, anh không có cách nào mở miệng, anh biết chuyện này phải nhanh chóng xử lý, nhưng anh lại không biết làm sao để đối mặt với mẹ của anh, anh thật sự không biết. Nhất định sẽ ầm ĩ, nhất định sẽ cãi vã, Miêu Uyển nói không sai, mẹ của anh nhất định sẽ tức chết.
Thành Huy thấy Trần Mặc ủ rũ còn tưởng rằng anh đang lo lắng chuyện cầu hôn, nhịn không được cười nói: "Miêu Uyển nhà cậu còn lo lắng điều gì nữa, ốc cũng đã ăn rồi không phải sao?"
Trần Mặc cười khổ.
Hà Nguyệt Địch chọn mười giờ sáng gọi điện thoại cho Trần Mặc, bà nghĩ, vào giờ đó anh nhất định sẽ rảnh, Trần Mặc rất nhạy bén, vừa nghe là có thể biết được ai gọi tới, lập tức ngồi thẳng lưng, dáng vẻ này còn cung kính gấp trăm ngàn lần dáng vẻ khi anh đối diện với Tổng Đội Trưởng. Hà Nguyệt Định trầm giọng hỏi địa chỉ nhận thư của Trần Mặc. Trần Mặc lập tức đọc địa chỉ cho bà. Hà Nguyệt Địch dừng lại một chút, dường như rất hài lòng với thái độ của anh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút, bà nói cô có viết cho cậu một lá thư, trong đó cũng đã viết rõ ý của cô và cha Miêu Miêu, chắc ngày mai là cậu nhận được.
Trần Mặc nắm chặt điện thoại di động: "Dì à, chuyện này...có thể nghe con giải thích...."
"Không cần, cậu đọc thư là được rồi." Hà Nguyệt Địch cắt ngang lời anh, bà là một bác sĩ, bà thích viết trực tiếp vào sổ khám bệnh, bà không thích tranh cãi cùng bệnh nhân.
Trần Mặc từ từ buông lỏng cây bút trong tay, Thành Huy cảm thấy có gì đó không đúng, kinh ngạc hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Trần Mặc phất tay một cái, ý nói không có gì.
Thật ra, Miêu Uyển là cô bé rất dễ dụ dỗ, trời sinh cá tính giống như đà điểu, sang đến ngày thứ hai phát hiện nguy hiểm không còn cận kề thì tâm trạng của cô cũng tốt lên rất nhiều. Trần Mặc vừa mở cửa chính, Miêu Uyển vội vàng chạy ra đặt một đôi dép trước cửa cho anh, trên tay cô vẫn đang cầm cái xẻng xào rau, Trần Mặc ngơ ngác lo lắng nhìn cô, cẩn thận gọi Miêu Miêu, em.......
Miêu Uyển vung tay một cái, nói anh xem ti vi một lát đi, nửa tiếng nữa có thể ăn cơm rồi. Trần Mặc không đi xem ti vi, anh đứng ở cửa phòng bếp nhìn Miêu Uyển bận rộn, mỗi người đều có không gian riêng, những lúc như thế này nhìn Miêu Uyển lại càng đáng yêu hơn.
Đêm hôm đó, sau khi hai người triền miên hôn môi, tay Miêu Uyển nắm vạt áo của Trần Mặc, đầu cô gối lên ngực anh rồi ngủ, cô rất thích tư thế này, cô thích lúc ngủ cũng có thể nghe được tiếng tim đập, hơi thở thuần túy và tinh khiết của anh bao quanh cô, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn.
Hà Nguyệt Địch dùng chuyển phát nhanh nên sáng sớm tinh mơ ngày thứ hai Trần Mặc đã nhận được thư, anh không vội đọc ngay mà đợi đến giờ nghỉ trưa mới đem về ký túc xá để đọc, anh không muốn để bất kỳ ai biết được chuyện này.
Mở ra, trong phong bì chỉ có hai tờ giấy rất mỏng, Trần Mặc hít sâu một hơi, lấy thư ra đặt lên bàn.
Chuyện kết hôn của hai đứa, Miêu Miêu đã nói hết với tôi rồi. Phải nói như thế nào đây, cậu làm cho tôi rất thất vọng, lúc ấy Miêu Miêu dẫn cậu về đây, có thể nói mọi người trong nhà đều đối xử với cậu rất tốt, tôi cũng đã nói tôi không muốn gây khó dễ cho cậu, chỉ hy vọng cậu có thể đối xử tốt với Miêu Miêu một chút, đừng để con bé phải khóc mà chạy về tìm tôi.
Kết quả? Ngay trong ngày hai đứa kết hôn, con bé gọi điện cho tôi khóc đến sắp ngất đi! Còn nữa....chuyện kết hôn là chuyện lớn như vậy, người lớn của hai gia đình còn chưa gặp mặt nhau, hơn nữa, mẹ của cậu căn bản là không đồng ý, vậy mà cậu vẫn lôi kéo Miêu Uyển đi đăng ký kết hôn khiến tôi không thể không nghi ngờ động cơ của cậu. Trước kia Miêu Uyển nói với tôi, trong quân đội, kiểm tra chính trị phải mất đến nửa năm, tôi cũng không nghi ngờ cậu, hoàn toàn tin tưởng cậu nên mới lập tức gửi hộ khẩu, chứng minh,... cho hai đứa, nhưng bây giờ tôi lại nghe ngóng được không phải như vậy, kiểm tra chính trị căn bản không mất nhiều thời gian như thế, có thể nói, cậu hoàn toàn phụ sự tin tưởng của tôi dành cho cậu.
Vốn dĩ hai đứa cũng đã lớn rồi, những người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng không thể can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của hai đứa. Tôi vẫn luôn cho rằng cậu rất tốt, cho nên dù hai thành phố cách nhau rất xa, tuổi của cậu lớn hơn Miêu Uyển nhà tôi rất nhiều, nhưng Miêu Miêu, con bé nói nó thích cậu nên tôi cũng không thể ngăn cản. Có thể nói, tôi cũng không bạc đãi cậu, tôi giao con gái tôi cho cậu, một đứa bé ngoan như vậy, tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng để nó phải chịu uất ức gì, bây giờ lại bị mẹ cậu cay nghiệt. Tương lai cậu cũng sẽ có con, suy bụng ta ra bụng người, tôi hy vọng cậu có thể thông cảm cho tâm trạng của một người làm mẹ như tôi.
Còn nữa, cậu và mẹ của cậu rốt cuộc có mâu thuẫn như thế nào tôi cũng không muốn hỏi tới, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, không cần đem con gái của tôi ra làm vũ khí chiến đấu giữa hai người. Tính tình của Miêu Miêu như thế nào chắc cậu biết rõ, nó không có khả năng làm chuyện lớn như vậy đâu. Nếu cậu muốn tìm một bà xã thật lợi hại giúp cậu đối phó với mẹ của cậu, vậy hãy buông tha cho con gái của tôi, nó còn trẻ, còn có thế bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái, tôi là mẹ của nó, tôi vĩnh viễn cảm thấy nó là đứa bé ngoan nhất, tốt nhất, là cậu chạy tới đây nói với tôi, cậu phải cưới nó, cậu cũng nói cậu sẽ đối xử với nó thật tốt. Thật sự mà nói, yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, chỉ hy vọng hai đứa có thể sống vui vẻ. Từ nhỏ, Miêu Miêu...con bé này đều rất biết nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện, cũng không biết giành cái gì cho mình, nếu như cậu đã cưới nó làm vợ, như vậy nói cách khác, chứng tỏ cậu rất hiểu nó.
Cậu là đàn ông, cậu nên bảo vệ con bé, không để cho bất kỳ ai ức hiếp nó. Nếu như, cậu không làm được điều này, cậu cũng không có tư cách kết hôn với con bé.
Cậu và mẹ của cậu, mời sớm giải hòa.
Tôi hi vọng cậu có thể tự giải quyết cho tốt, không cần làm chúng tôi thất vọng thêm nữa.
Miêu Giang
Hà Nguyệt Địch
XXXX. XX. XX
********************
Trần Mặc ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, anh ngửa mặt lên nhìn trần nhà, thư vẫn để trên bàn, ngón giữa kẹp một điếu thuốc. Trong phòng có mùi thuốc lá nhàn nhạt, đôi mắt nhạy cảm của Trần Mặc có thể cảm nhận được những biến đổi nhỏ và áp lực, không ngờ điếu thuốc lại tàn nhanh như vậy. Anh nghe có tiếng bước chân ngoài hành lang, vội chạy ra ngăn Nguyên Kiệt lại hỏi cậu có thuốc lá không, Nguyên Kiệt sửng sốt ba giây mới phản ứng kịp, sờ hết các túi ngoan ngoãn đưa cho Trần Mặc bao thuốc lá Hồng Phát.
Trần Mặc phất tay một cái, nói cậu có thể đi, rồi xoay người bước vào phòng, Nguyên Kiệt lại ngây ra mất ba giây, sau đó chạy đi như người mộng du.
Bỗng nhiên Trần Mặc lại nghĩ, có thể anh là một người rất cố chấp... Trước kia, chỉ vì huấn luyện viên nói hút thuốc lá không tốt cho mắt, anh lập tức cai thuốc, thậm chí còn không để cho bất kỳ ai hút thuốc trước mặt anh. Anh luôn theo đuổi sự chính xác, điều đó thật sự rất khủng khiếp, năm đó, đội trưởng Hạ Minh Lãng đã khuyên anh, nếu như theo đuổi quá mức sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ thành công, nếu như cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì tới một giới hạn nào đó, sẽ làm cho hệ số an toàn giảm xuống còn rất thấp. Lời này rất chính xác, chỉ là, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có nhưng thói quen giống như là bẩm sinh. (bẩm sinh: vừa sinh ra đã như vậy)
Mẹ của anh.........
Trần Mặc dùng sức hút vào một hơi, sau đó thành công bị sặc, không ngừng ho khan, anh tiện tay dập điếu thuốc, đôi mắt mơ hồ bỗng nhiên lóe sáng. Cho dù anh chưa bao giờ thừa nhận, cũng không dám đối mặt, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một vị trí dành riêng cho Vi Nhược Kỳ, thỉnh thoảng anh cũng ép mình phải mở lòng nhận lỗi, anh biết tính cách của anh, một phần là di truyền từ mẹ anh, một phần là từ cha anh và còn lại là từ những kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn của anh. Nhưng, phần lớn lại là thừa hưởng từ mẹ của anh, nó vững chắc giống như tầng dưới cùng của Kim tự tháp.
Bao nhiêu năm qua, trong cuộc chiến giữa anh và mẹ anh, anh chỉ phản kháng lại hai lần, lần đầu tiên là khi thi đại học, Vi Nhược Kỳ giúp anh điền cả ba nguyện vọng, anh tự mình đi tìm thầy thủ nhiệm để sửa lại. Kết quả? Anh thi đậu!
Vi Nhược Kỳ xem xong thông báo trúng tuyển liền giận đến run người, bà hỏi anh tại sao lại muốn làm như vậy. Trần Mặc nói, không làm như vậy, mẹ sẽ đồng ý sao?
Sau đó mẹ anh nói gì? Anh cũng không nhớ nữa, anh chỉ nhớ, ngày hôm đó là ngày vui nhất của tất cả học sinh lớp mười hai, còn anh, nửa đêm rồi anh vẫn đang quỳ trong phòng khách. Và sau đó, dĩ nhiên là anh đã trốn đi, trường học quả thật cũng không tệ.
Tại sao nhất định phải làm như vậy?
Trần Mặc hỏi, Tại sao?
Nếu như ban đầu anh nói với mẹ của anh, xin bà đồng ý thì mẹ của anh có đồng ý không?
Nếu như lúc ấy mẹ anh tha thiết nói với anh, bà chỉ thích những trường bà chọn giúp anh, anh có còn kiên trì với nguyện vọng của chính mình không?
Nhưng mà tại sao bọn họ ai cũng cố chấp như vậy?
Trần Mặc vùi mặt vào lòng bàn tay.
Trần Mặc, thừa nhận đi.........
Thật ra thì mày luôn mong đợi có một lần, mẹ cũng sẽ giống như những người mẹ khác, có thể từ bỏ ý nguyện của mình mà hết lòng ủng hộ mày.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần
General FictionTác giả: Quất Tử Thụ Thể loại: Ngôn Tình Nguồn: diendanlequydon 💋N.A💋 Yêu một người trên sao hỏa là điều lạ lùng, chẳng có cô gái nào nghĩ đến vấn đề đó. Nhưng nhân vật nữ chính trong truyện Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì G...