Sắc mặt Lâm Tuyết như bị hỏa thiêu bốc lên hơi nóng, đôi mắt trong veo chứa đầy giận giữ trừng người đàn ông trước mặt, cô không nói được câu nào. Trong phút chốc cảm thấy mình suýt nữa bị biến thành bánh thịt mà sắc tâm của hắn vẫn không đổi!
"A!" Lương Tuấn Đào thích nhất là được trông Lâm Tuyết thanh lệ bị mình chọc cho tức giận không nói nên lời, hắn đúng là cứ thích trêu ghẹo cô. Nâng cái cằm xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Tuyết lên, Lương Tuấn Đào càng nhìn càng mê mẩn: "Vợ à, đừng có gấp, buổi tối anh nhất định cho em no bụng!"
Rốt cuộc cô không bình tĩnh được nữa, Lâm Tuyết lập tức nâng đầu gối định bụng hướng vào căn nguyên "Phát bệnh" của Lương Tuấn Đào cho một cước.
Hắn đương nhiên sẽ không để cô đạt được mục đích còn tiện thể kéo Lâm Tuyết vào ngực mình, nhân cơ hội thơm trộm cô một cái , xong xuôi đâu đấy , Lương Tuấn Đào mới quay đầu, không nhanh không chậm nhướng mày cười nói với người bên cạnh: "Mạc huynh, trong lúc nguy cấp đa tạ đã đắc lực tương trợ!"
Lúc này, Lâm Tuyết mới để ý, hóa ra Mạc Sở Hàn cũng đứng cạnh hai người bọn họ, đầu hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú bực bội trở nên xanh mét đáng sợ, một thân quân trang màu lục mê người cũng ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy vừa rồi Mạc Sở Hàn đã tiêu hao thể lực đến cỡ nào.
Nhìn quanh bốn phía, Lâm Tuyết kinh ngạc phát hiện ra bọt biển quân dụng đều được trải trên đất trong phạm vi 1km chung quanh bọn họ, từ lúc phát hiện dù nhảy của hai người quấn quanh nhau cho tới thời điểm tiếp đất bình an mới ngừng lại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, một km mặt đất đã đươc trải đệm bọt biển thật tốt, quả thực không dám tưởng tượng các chiến sĩ lại bằng cách nào làm được thế này hoặc phải nói là bằng cách nào Mạc Sở Hàn đã làm được như vậy.
Vươn tay lau bùn đất và mồ hôi dính ở thái dương, ánh mắt băng trùy của Mạc Sở Hàn hung hăng đảo qua Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đang ôm nhau ở cùng một chỗ, hắn không nói gì, xoay người bước đi.
Vân Thư Hoa vứt bỏ bơm phồng nhiệt, anh ta chần chờ đi tới vài bước, lo lắng hỏi Lâm Tuyết: "Em không sao chứ?"
"Không sao." Lâm Tuyết vui mừng mỉm cười với anh, cô dịu dàng nói: "Thư Hoa, cám ơn anh!"
Bước chân đang rời đi của Mạc Sở Hàn thoáng bị kiềm hãm, mồ hôi đầm đìa trên thân thể hắn giống như nước lạnh trong tháng chạp rét đậm giội cả vào người, lạnh từ đầu đến chân, lạnh đến tận tim. Hắn và Lâm Tuyết thật sự đã biến thành tử địch, so với Vân Thư Hoa hắn cũng không bằng, ít ra Lâm Tuyết còn coi Vân Thư Hoa là một người bạn đáng tin cậy. Còn Mạc Sở Hàn hắn, trong mắt cô đã hoàn toàn lột xác thành ma quỷ.
Chuyện này có quan hệ gì sao? Mạc Sở Hàn căn bản không quan tâm! Nhưng tại sao trong lòng hắn lại khủng hoảng, luống cuống chua xót thống khổ như thể đột nhiên phát hiện ra mình đã mất đi toàn bộ sinh mệnh trân quý nhất. Thậm chí hắn còn không rõ vừa rồi bản thân mình đã làm gì? Những hành động này hoàn toàn là theo bản năng, Mạc Sở Hàn cũng không biết vì sao mình cứ liều mạng muốn cứu Lâm Tuyết đến thế? Chỉ biết rằng, hắn không thể để cho cô chết được, làm thế giống như đứng nhìn chính mình đang chết.
BẠN ĐANG ĐỌC
Khê ước quân hôn
RomanceKhế Ước Quân Hôn thủ thỉ về cậu chuyện tình yêu của hai con người ương ngạnh, anh là lính nhà binh thật càn quấy, cô là cô gái kiêu ngạo. Anh là Đoàn trưởng Lục quân dã chiến Phi Ưng đoàn tại kinh đô quyền quý, chiến tích lấy lừng nhất là lấy được c...