Chương 317: Không có tối chật vật chỉ có càng. . .

334 10 0
                                    

Vù ~~~

Ba Tát Lệ vừa mới mở cửa ra, một cơn gió lạnh thổi tới, thổi tới trên mặt Ba Tát Lệ, lạnh lẽo, tao nhã làm cho người ta lạnh cả sống lưng...

Mà, ngay lúc Ba Tát Lệ không có sự chuẩn bị gì, đột nhiên cảm giác bên hông trầm xuống, cả người như bị một sức mạnh vô hình đẩy vào từ sau lưng, lập tức liền nghe thấy "Ầm" một tiếng, sau lưng cửa đã bị đóng!

Bởi vì không hề có sự chuẩn bị gì, cho nên Ba Tát Lệ trực tiếp té lăn trên đất, mà tư thế thập phần còn... Ách... Tóm lại, như một con chó bổ nhào vào đống phân, muốn thảm hại bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Tất nhiên, Ba Tát Lệ sẽ không thể nhìn thấy mình thảm hại như thế nào, bởi vì lúc này cả phòng thư viện đều chìm trong bóng tối u ám!

Là một màu đen không thấy được năm ngón tay, không có một chút ánh sáng nào, làm cho người ta vô cùng hoảng loạn.

Cô ta vội vã đứng lên, trong lòng lại càng kích động muốn chết, không khí xung quanh vô cùng kì lạ, có thể cảm thấy được gió lạnh, rất lạnh rất lạnh.

Đi thôi, nhanh chóng đi thôi!

Hiện tại trong đầu Ba Tát Lệ chỉ có thể nghĩ được như vậy, hoang mang đứng lên, chỉ muốn về nhà, lại thật không ngờ bởi vì quá hoảng loạn, mà dẫn đến lúc muốn nhấc chân ra để đi thì chân trái vấp vào chân phải, khiến cho cô ta bị trượt chân ngã...

"Ầm!" Một tiếng trầm đục, Ba Tát Lệ hoành tráng ngã sấp xuống đất rồi.

"Hu hu... Đau..., đau quá." Ba Tát Lệ thầm khóc, cô ta bây giờ đang sợ hãi, trên người lại bị đau...

Nhưng mà, điều cô chờ đợi, đều không phải là những thứ này!

Lần thứ hai Ba Tát lệ đứng lên, lần này cô không còn hoang mang, cô ta cố gắng để cho chính mình bình tĩnh lại, vươn tay, muốn chạm vào vách tường xung quanh, cô ta lần mò, nhưng mà tay cô ta đột nhiên chạm phải thứ gì đó...

Mềm?
Dính??

Trong lòng Ba Tát Lệ bỗng cảm thấy có một dự cảm xấu, đưa mắt sang trái cô bỗng nhìn thấy có điểm sáng, cô quay đầu đi qua đó, khi nhìn thấy điểm sáng đó...

"A... Quỷ a!!!!"

Đột nhiên, âm thanh Ba Tát Lệ vang vọng, truyền khắp cả thư viện.

"Cứu mạng a, cứu mạng a, Thất Lục, cứu mạng a, ai tới cứu cứu ta, hu hu hu, Thất Lục, cứu mạng a!!!" Ba Tát Lệ gần như đã khóc ngất, âm thanh kia của cô ta, tuyệt đối là có tần số cao nhất từ trước tới nay.

Tuy nhiên, đây là học viện hoàng gia Tư Đế lan, cách âm rất hiệu quả, tuyệt đối là chất lượng! Nhất là ở thư viện, một nơi yên tĩnh lại thanh bình như vậy thì cách âm phải gấp trăm lần.

Cho nên...

Bé à, kêu đi, kêu đi, thậm chí là có rát cả cổ họng, cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu!

Dù vậy, bạn học Ba Tát Lệ của chúng ta vẫn không ngừng cố gắng, không cần gì, cô ta chỉ cần một âm thanh có thể đáp lại tiếng cô ta. Cô ta không ngừng gọi, thân thể cũng không ngừng thụt lùi về sau, để tránh nơi này, thật đáng sợ... Thứ gì đó!

Vẫn lùi về sau, mãi khi lưng chạm vào tường, cô ta không thể lùi tiếp.

"Đừng tới đây, đừng tới đây, cứu mạng a, cứu mạng a!!!" Cô ta không ngừng điên cuồng hét lên, lúc này, cô ta thật hi vọng có một vị anh hùng vẫn thường xuất hiện, giải cứu cô ta trong lúc nước sôi lửa bỏng này...

Nhưng mà, anh hùng không có tới, phía trước có thứ gì đó đang đến gần cô ta...

Đồng tử Ba Tát Lệ từ từ dãn ra, thân thể lại càng không ngừng run rẩy lên.

Đó là một cái gì đó đáng sợ, cực kỳ đáng sợ cực kỳ đáng sợ!

Một cái đầu lâu máu chảy đầm đìa!!!!!!!

Đầu lâu trôi lơ lửng trong không trung, đỉnh đầu không ngừng nhỏ những giọt máu đỏ tươi, vừa rồi là điểm sáng, còn bây giờ lại là máu, mà tất cả thư viện, chính chỗ này cái đầu lâu trên cao kia tỏa ra thứ ánh sáng mơ hồ màu đỏ, vô cùng kì dị!!!

Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi - Cẩm Hạ Mạt (quyển 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ