AoKi

64 11 0
                                    


Khi màu vàng còn trên từng chiếc lá
Anh đến như một phép màu kì lạ
Ánh nắng lan tỏa trái tim em
Tháng Tám vàng...

--------------------
" Bức tranh của anh thật lạ."
" Chỗ nào?"
" Toàn màu vàng thôi."
" Thế là quá đủ."- Nói rồi anh tiếp tục chăm chú vào việc dang dở.
...

Không gian trở nên tĩnh lặng...
" Nhiều khi tôi tự hỏi"- Giọng nói từ tính phá vỡ bầu không khí gượng gạo giữa hai người.
"..."
" Tại sao lại phải cần nhiều màu sắc? Một màu vàng là quá đủ"
" Suy nghĩ của anh rất kì quặc!"- Cậu nhăn mày.
"..."- Anh không nói gì, nhưng chỉ một thoáng tựa như cơn gió thoảng qua, làn môi hồng nhạt đã khẽ cong lên.

Kise học tập ở xưởng vẽ này đã khoảng hai tháng- một thời gian không dài cũng không ngắn. Cậu yêu hội họa, khát khao được trở thành họa sĩ nổi tiếng, nhưng trên hết cậu muốn vẽ những gì mình thấy, được thể hiện sự vật bằng nét bút độc đáo, sáng tạo, mang đậm cá tính bản thân.
Kise qua lời giới thiệu của một người bạn nên cậu mới biết đến xưởng vẽ này. Khác với tưởng tượng, nó không phải là nơi tấp nập, nhộn nhịp các họa sĩ trẻ tương lai bận rộn học tập. Kise vẫn còn nhớ ngày đầu tiên đến đây...
...

" Xin chào"- Kise đẩy nhẹ cánh cửa lớn khiến cho tiếng "két" thật to phát ra...
Không một tiếng trả lời.
Thật kì dị! Căn nhà ở ven bìa rừng, rất hoang vắng hiếm người qua lại. Không những thế, nhìn xung quanh nhà thì có vẻ nó đã bị bỏ hoang khá lâu : Mạng nhện, bụi bặm bám đầy trên tường và trần.
" Á á á á á á ..."- Một bàn tay từ đâu đặt lên vai khiến cậu giật thót người kinh hãi.
" Nhỏ tiếng thôi!"- Giọng nói đều đều xen lẫn chút khó chịu đáp lại tiếng hét của Kise.
" Cậu là ai?"- Rất nhanh người nọ đã bật điện lên, ánh sáng làm tâm cậu dịu xuống đôi chút.
" Cậu là ai?"- Người nọ lặp lại câu hỏi.
" Tôi... nghe nói xưởng vẽ đang cần trợ lí"- Cậu đáp.
" Vậy nên cậu đến xin việc?"- Người đàn ông quét ánh mắt đánh giá Kise từ trên xuống dưới. Cậu là một chàng trai cao và hơi mảnh khảnh, tóc vàng và làn da trắng ưa nhìn. Nhìn chung để lại ấn tượng tốt cho lần đầu gặp mặt...
"..."
" Từ bây giờ chúng ta hãy hợp tác nhé! Tôi là Aomine Daiki."- Vẫn kiểu nói bất thình lình đó. Nhưng lần này kèm theo một nụ cười. Dịu dàng...
" Tôi là Kise Ryouta, xin chỉ giáo nhiều."
...

Trời đã chuyển sang thu. Không khí trong lành làm giảm đi cái nóng oi ả của mùa hè vừa qua. Những cái cây kia mới đây thôi còn xanh rì nay đã đổi áo sang màu vàng của nắng. Những ngày đầu tháng Tám chỉ rơi rụng một vài chiếc lá, nay trên đường đã toàn là màu vàng rồi. Nhất là ở khu xưởng vẽ này, tọa ngay gần bìa rừng nên sắc vàng càng rõ nét, lá phủ kín cả mặt đất.
Màu vàng. Thật quen. Màu vàng ai đó yêu...

Bất giác nghĩ đến người đó, Kise giật mình kéo hồn trở về xác. Rất nhanh thu về tầm mắt đang bay nhảy ngoài khung cửa sổ, chuyên chú vào bức tranh đang vẽ dở.
"..."

Ánh mắt ấy, bàn tay ấy, nụ cười dịu dàng duy chỉ có một lần xuất hiện. Tất cả như thước phim quay chậm đang trả ngược trong tâm trí cậu. Thật... rất phiền.

Ảo não, Kise muốn tập trung, nhưng có cái gì đó như cướp mất ý thức của cậu, khiến cậu muốn vẽ cũng không thể nổi nữa...

BỨC TRANH MÙA THUWhere stories live. Discover now