Đúng là tò mò hại chết mèo mà, nếu Ji Yong biết vấn đề cậu vừa hỏi sẽ làm thay đổi số phận của cậu tin chắc rằng có đánh chết cậu cũng không nói.Thế nhưng mà biết làm thế nào bây giờ? Số phận vẫn hay như vậy đấy, dưới sự thúc giục của sự tò mò, cậu hỏi, cậu thực sự đã hỏi.
Bởi thế cho nên, hối hận không kịp rồi.
"Trong nhà vệ sinh có một chậu địa lan, tôi lại có chứng sợ mùi hương của loại cây này. Chỉ cần chậm đôi chút tôi có thể chết, thế nên..." Hô hấp của Seung Hyun dần dần hồi phục, chậm rãi đáp.
"À...thì ra là vậy. Chậu địa lan kia là do tôi chuyên phân phó người đặt sau cửa để khử mùi nhà vệ sinh, thật không ngờ trên đời này còn có người có chứng sợ mùi hương này. Nhưng mà, sao ngài không tìm tôi giúp đỡ?" Ji Yong lần này truy hỏi sự việc kỹ càng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ một phen.
"Bởi vì..." Anh nói, trên mặt bỗng hiện lên một tia cười tà mị.
"Bởi vì sao ạ?" Ji Yong nhìn thấy nụ cười của anh, đột nhiên thấy run rẩy, một loại dự cảm không rõ bắt đầu tràn ngập trong đầu cậu.
"Bởi vì, chuyện này, không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết. Nếu họ biết thì tôi sẽ bị ám sát. Biết không?" Lúc anh nói lời này giọng nói có chút âm trầm, ngay cả vẻ tươi cười trên gương mặt anh tuấn đó cũng mang đến một cảm giác nguy hiểm.
"Thì ra là thế, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật này." Ji Yong nghe vậy, lập tức dùng tư cách đảm bảo nói.
"Giữ bí mật?" Seung Hyun nghe vậy, cười nhạt một tiếng, nói tiếp "Trên thế giới này... Chỉ có người chết mới giữ được bí mật, có phải không?"
Ặc ặc ặc...
Anh... Anh... Anh là có ý gì đấy?
Chỉ... Chỉ... Chỉ có chết... người chết... mới... mới có thể giữ bí mật?
Ji Yong tự dưng thấy mặt mình cứng lại, cậu không biết lúc này nên dùng biểu cảm nào để đối mặt với vẻ mặt tươi cười nhưng giọng điệu âm trầm kinh khủng của Seung Hyun.
"Ngài... Ngài... Ngài không phải là muốn giết tôi diệt khẩu chứ?" Giọng nói lắp bắp không xong, Ji Yong lúc này cả sức lực đứng lên cũng không có nữa."Cậu nói xem?" Anh tiếp tục cười tà mị, dùng hai tay nâng người dậy, đem cậu khống chế trong lòng, một tư thế cực bao quát nhìn cậu, sau một lúc lâu, anh rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Tuy rằng tướng mạo không đạt yêu cầu, nhưng tốt xấu cũng là người tin cậy bên cạnh chị họ, hẳn là cũng có sở trường, làm quản gia của tôi đi."
"Cái gì?" Còn chưa phục hồi lại tinh thần sau trận hoảng sợ, Ji Yong lại bị lời nói ngoài dự đoán này làm cho kinh ngạc.
"Chỉ có để cậu bên người, mới có thể đảm bảo cậu không tiết lộ bí mật của tôi, làm quản gia của tôi hay là chết, cậu tự mình lựa chọn, cậu chỉ có một buổi tối để cân nhắc, chiều mai tôi sẽ về nước, mong rằng trước khi tôi về nước, có thể nghe được câu trả lời thuyết phục của cậu. Bằng không, thì cậu nên chuẩn bị di chúc rồi cho người chuyển đến người thân đi" Lúc anh nói lời này, sắc mặt đã khôi phục bình thường, cả người lúc này giống như một con sư tử đã no giấc, hoàn toàn không còn vẻ bệnh tật yếu đuối lúc trước.
Ji Yong nghĩ lần này là ông trời buồn chán quá mà đi đùa giỡn cậu rồi.
Cậu thế mà lại cứu một tên ác ma...
Khốn kiếp!!!
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mọi người đọc vui vẻ 😚😚😚😚😚
BẠN ĐANG ĐỌC
[CHUYỂN VER/EDIT] (GTOP) Chồng Tổng Thống Phúc Hắc Của Kwon Ji Yong
FanfictionFic gốc: Cha Tổng thống của hai cục cưng sinh đôi (HunHan) [Hoàn] Tổng chương: 197 Đã xin phép Chương quá nhiều nên au sẽ rút ngắn lại. Mỗi lần đăng 5 chap Do quá lười nên au sẽ đăng thật từ từ có khi 2 năm nữa mới xong. Nghe có nản ko reader 😂�...