Chương 32: Làm chứng

120 3 0
                                    

Không có lời nào để nói trở thành không muốn nói. Đường Tĩnh nghĩ mà không hiểu, Thanh Phong và a Tựu tình đầu ý hợp, Trà Hương cũng nguyện ý rời khoi, phu thê bọn sao lại không muốn?

Mộ Dung Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, Vương phi của hắn tự mình làm mối cho con trai bọn họ là xem trong bọn họ rồi, hắn còn không muốn đâu, đúng là phách lối.

"Không có gì để nói sao?" Khóe môi Đường Tĩnh quét xuống nụ cười nhẹ: "Luận về xuất thân, a Tựu coi như người hầu của ta, cùng Thanh Phong cũng không có gì trở ngại. Luận bộ dáng, a Tựu thanh tú xinh đẹp cũng không thua Trà Hương, Chung thúc ngươi nói có phải không?"

Đường Tĩnh không muốn lấy thịt đè ngươi, nếu không nay bọn họ không tình nguyện đồng ý, sau này cũng sẽ không thể đối xử tử tế với a Tựu, ngược lại sẽ hại nàng.

Chung thúc nhìn Thanh Phong và a Tựu đang tay nắm tay,nha đầu bên người Vương phi, đương nhiên phù hợp với Thanh Phong. Hắn vốn không đồng ý a Tựu vì nàng thấp kém, ở trong phủ không có nơi nương tựa. Thanh Phong sau này tiếp nhận vị trí quản gia trong phủ, tất cả đều do hắn thu xếp. a Tựu xử sự lại không đủ khéo léo đưa đẩy, như thế nào cũng không xứng với Thanh Phong.

Nhưng lúc này Vương phi đặc biệt thăng nàng làm nha đầu bên cạnh, thân phận càng có nhiều người coi trọng.

"Ngày khác con trai và a Tựu thành thân, mong Vương gia và Vương phi có thể làm chủ hôn cho bọn họ, mong rằng bọn họ cũng có thể ân ái như Vương gia và Vương phi."

"Đó là tất nhiên, như thế nào thì ta cũng là bà mai, đương nhiên nguyện ý làm chủ hôn cho bọn họ." Đường Tĩnh nói.

Mộ Dung Thiên Thần nghĩ muốn từ chối, hằn là ai mà tùy tiện chủ hôn, bất quá được hắn khen là quá tốt rồi, nhếch môi cười: "Dịch Thiên, lấy ngân phiếu một trăm lượng cho vị cô nương này."

Trà Hương giật mình mở to miệng, một trăm lượng vàng? Không phải là một con số nhỏ, Vương phi nhẹ nhàng nói một câu đã có tiền thưởng cho nàng rồi.

"Đa tạ Vương phi, đại ân đại đức của Vương phi Trà Hương không có gì báo đáp, xin nhận của Trà Hương một lạy." Nói xong còn muốn quỳ xuống.

Đường Tĩnh vội vàng ngăn nàng lại: "Mau đứng lên, nếu biết rõ, ta không thể khoanh tay đứng nhìn! Muốn nói báo đáp thì ngươi và thanh mai trúc mã của ngươi sống tốt là báo đáp lớn nhất với ta rồi." Đường Tĩnh cười, thật lòng vui vẻ cho bọn họ.

Thanh Phong nắm lấy tay a Tựu, song song quỳ xuống : " Thanh Phong, a Tựu ta Vương gia, Vương phi."

"Đứng lên đi." Mộ Dung Thiên Thần nhìn bọn họ, ánh mắt cũng ôn hòa hơn.

Trà Hương ở bên cạnh thản nhiên cười, thấy Vương phi nắm tay Vương gia, còn có Thanh Phong nhẹ nhàng ôm lấy a Tựu lui về phía sau, nhớ tới chuyện hôn nhân đại sự xưa nay bó buộc trong lòng hết sức vui vẻ: người có tình đều sẽ trở thành một nhà.

"Đã là nghĩa phụ thì cũng nên có nghi thức nhận thân, chọn ngày không bằng trùng ngày, không bằng chọn ngày hôm nay đi, thỉnh Vương gia, Vương phi chứng kiến." Chung tẩu cười cười mời Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh.

Hai người bọn họ vui vẻ tiếp nhận đồng thời chứng kiến thời khắc tốt đẹp này. Sau đó Đường Tĩnh còn phân phó cho Dịch Phong thỉnh Thái Thú giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ.

"Vương phi từ lúc nào thích làm mai mối cho người khác vậy hả?" Hai người đi về Mộ Dung Thiên Thần trêu chọc Đường Tĩnh.

"Như thế nào, chàng nguyện ý sao?" Đường Tĩnh trừng mắt hắn.

"Làm sao dám không muốn, chỉ cần nàng vui vẻ là được." Mộ Dung Thiên Thần ôn nhu nói, thuân tay ngắt một nhánh hoa dại trên đường cắm lên búi tóc của Đường Tĩnh, mỉm cười: "Ừ, không sai, người so với hoa còn đẹp hơn."

Thái thú nghe Vương phi phân phó hỗ trợ hỉ sự, cho nên đặc biệt để cho nhân lực trong phủ làm việc, vừa vặn ôn dịch vừa giải trừ, coi như mượn hỉ sự xung hỉ, toàn bộ người trong phủ đều chìm trong không khí vui mừng, trừ một chỗ.

Mộ Dung Thiên Tứ thống khổ nằm trên giường, cảm giác thống khổ. Mụn nhọt sau khi uống thuốc thái y kê liền giảm bớt, nhưng vẫn hết sức khó nhịn, không đi nhà vệ sinh giải quyết thì bụng đau không ngừng, bao tử co lại, lo lắng không thể làm gì, mời thái y tới, nhóm thái y tỏ ra tận tâm tận lực nhưng đành thủ thúc vô sách.

Thư Tư ra ngoài bưng thuốc thấy người trong phủ vội vàng, giăng đèn kết hoa, hỏi hạ nhân sắc thuốc trong bếp: "Trong phủ có việc gì vui sao?"

"Ngươi còn không biết sao, a Tựu và Thanh Phong thành hon, trong phủ đang chuẩn bị hỉ sự cho bọn họ."

"A Tựu, a Tựu nào?"

"Ngoài nha hoàn a Tựu bên người Vương phi thì còn a Tựu nào."

"A Tựu kia." Thu Tư lập tức bưng thuốc về phòng, nói tin tức này cho Mộ Dung Thiên Tứ.

Bản thân trúng độc thì a Tựu và Thanh Phong thành thân, cho dù Mộ Dung Thiên Tứ có ngốc cũng đoán được đây là có chuyện gì xảy ra, là Đường Tĩnh đang cảnh cáo hắn. Sắc mặt Mộ Dung Thiên Tứ xanh mét không làm được gì, chịu khổ sở ngày hôm nay hắn không nghĩ lại trải qua lần nữa, hiện tại hắn bị hối hận lấp đầy, lúc đấy vì sao đưa nàng tiến vào lồng ngực người khác.

Ba ngày sau Thanh Phong và A Tựu trước mặt cha mẹ cùng bằng hữu chúc phúc kết thành phu thê, đưa vào động phòng.

Đường Tĩnh vốn đinh đi theo đám người ồn ào nháo động phòng, Mộ Dung Thiên Thần lôi kéo không đồng ý.

"Buông tay, ta còn muốn đi nháo động phòng." Đường Tĩnh sốt ruột tách bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của nàng, nhưng làm thế nào cũng không tách ra được.

"Lan nhi, đó là người khác động phòng." Mộ Dung Thiên Thần nhắc nhở nàng.

"Ta biết, chẳng lẽ lại là chúng ta động phòng?" Đường Tĩnh trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Vậy nương tử còn nhớ rõ ngày chúng ta động phòng không?"

"Động phòng của chúng ta?" Đường Tĩnh cố gắng nhớ lại, nhưng không có một chút ấn tượng, lúc ấy. Lông mày nàng nhíu chặt mê mang nhìn hắn.

"Ngốc." Mộ Dung Thiên Thần vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của nàng, lôi kéo nàng đi ra ngoài.

"Này, chàng dẫn ta đi đâu, chúng ta còn phải khởi hành về Vận thành đấy." Mắt thấy Đồng thành từ từ phát triển, bọn họ tính toán mấy ngày trước về Vận thành nhưng trùng hợp Mộ Dung Thiên Tứ nhiễm bệnh, Đường Tĩnh muốn chứng kiến a Tựu thành thân, cho nên mới kéo tới hôm nay.

Mộ Dung Thiên Tứ lại không thể đợi, nhất định hôm nay phải khởi hành. Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh cũng nghe theo hắn, dù sao chuyện nên làm cũng đã làm không sai biệt lắm, về sớm cũng có thể an tâm.

"Để cho bọn họ đi trước, chúng ta ngày mai khởi hành." Mộ Dung Thiên Thần lơ đễnh nói, tiếp tục kéo Đường Tĩnh đi về phía trước, đến chuồng ngựa liền có người dắt người ở đó chờ.


  Nhìn con ngựa cao lớn Đường Tĩnh có chút chột dạ, nhỏ giọng nén giận: "Lại còn cưỡi ngựa."

Mộ Dung Thiên Thần trấn an cười: "Yên tâm, không phải nàng cưỡi." Nói xong chân dẫm lên bàn đạp, thân hình mạnh mẽ nhảy lên lưng ngựa, vươn tay kéo Đường Tĩnh.

Đường Tĩnh sợ hãi vươn tai, Mộ Dung Thiên Thần cầm chặt tay nàng dùng lực kéo nàng vào lòng. "Ngồi xong rồi à?" Nhẹ giọng hỏi Đường Tĩnh, âm thanh ôn nhuận trầm thấp vang lên bên tai, như có hàng ngàn sợi lông vũ gãi bên tai nàng, tê dại.

Đường Tĩnh cố gắng ổn định trong lòng gật gật đầu, Mộ Dung Thiên Thần quất roi, tuấn mã nghênh ngang mà đi. Gió gào rít bên tai, cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến hóa, Đường Tĩnh thỏa mãn dựa vào trong lòng hắn, tầm nhìn trên lưng ngựa kéo dài vô tận...
Ước chừng một khắc, tầm nhìn của Đường Tĩnh bị những ngọn núi ngăn cản, chung quanh đều là ngọn núi cao ngất, chỉ có dưới chân bọn họ là mảng cỏ vàng khô, đi về phía trước là một hồ nước trong như suối, trên mặt hồ toát là hơi nóng, thạch bích ở đám hơi khói trở nên mơ hồ.

Đường Tĩnh mở to mắt nhìn phía trước: Ôn tuyền? Nàng dùng ánh mắt hỏi Mộ Dung Thiên Thần, hắn gật dầu: "Nàng còn nhớ sao?" Nàng nhớ lúc trời lạnh vô ý nói ra một câu, lúc đấy hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, còn tưởng hắn không để ở trong lòng.

"Ta lệnh cho người Phong Vũ lâu tìm mãi mới được, nên nghĩ muốn mang nàng tới đây. Là Ôn tuyền nàng nhắc tới sao?" Mộ Dung Thiên Thần nhẹ giọng hỏi, giọng nói ôn nhu mang theo sự khẩn trương, sợ làm cho nàng thất vọng. Lúc ấy nàng nói hắn đều ghi nhớ trong lòng, âm thầm phái người đi tìm chỉ muốn mang cho nàng sự kinh hỉ.

"Ừ." đây là Ôn tuyền do thiên nhiên tạo thành, "hàng thật giá thật." Đường Tĩnh ngọt ngào mỉm cười với hắn, nụ cười ấm áp như ánh nắng chiếu vào đáy lòng Mộ Dung Thiên Thần, trong lòng nhất thời tràn đầy rực rỡ. Vì nụ cười ấm áp này dù có tiếp tục trả giá nhiều hơn cũng cam tâm tình nguyện.

Gió mát thổi vào Ôn tuyền ấm áo đúng là chuyện vui trong cuộc đời. Đường Tĩnh ở trong suối nước nóng thả xuống tâm trạng, thư giãn gân cốt, Mộ Dung Thiên Thần lội tới nâng nàng lên, toàn thân mềm nhũn như không xương ở trong lòng hắn giống như rong biển quấn lấy hắn, hắn bị làn da loáng bóng nhẵn nhụi cọ vào làm cho bụng dưới dâng lên trận hỏa, nước ấm trong hồ càng kích dịch dục vọng của hắn.

Toàn thân Đường Tĩnh thả lỏng hưởng thụ lại khiến cho hắn phải liên tiếp áp chế dục vọng, tìm đúng huyệt vị mát xa cho nàng. Thủ pháp thuần thục của hắn, độ mạnh yếu thích hợp làm cho nàng thoải mái phát ra tiếng.

"Lan nhi?"

"Sao?" Đường Tĩnh thoải mái không muốn nói, lười biếng đáp.

"Thoải mái sao?"

"Ừm."

Nghe được đáp án muốn nghe, hắn cười cười ôm nàng lên bờ.

"Ôi." Da thịt tuyết trắng bị không khí lạnh thổi vào làm cho thân thể nàng run lên, la hét vùi thân thể vào trong lòng Mộ Dung Thiên Thần, hiện tại hai người bọn họ trần trụi, hắn còn muốn đưa nàng tới chỗ nào?

Mộ Dung Thiên Thần không để ý nàng mà ôm nàng tới một nơi gần đó, được vài bước liền dừng lại: "Lan nhi, nàng đã không nhớ rõ đêm chúng ta động phòng hoa chúc, ta bổ sung cho nàng có được không? Nàng xem."

Thật ra đêm động phòng hoa chúc hắn lạnh nhạt nàng một mình, có thể nói là một đêm cực kì không thoải mái, cho nên hắn nghĩ muốn bồi thường cho nàng.

Đường Tĩnh ở trong ngực hắn vươn đầu ra, giữa trời đất to lớn xuất hiện một tòa trướng đỏ thẫm, lụa mỏng đỏ tươi theo gió mà phiêu động, giống như cảnh đẹp nhân gian.

"Đây là?"

"Lan nhi, hôm nay chúng ta động phòng lần nữa có được không?" Nhẹ nhàng đặt Đường Tĩnh vào trong màn trướng, dưới người là chiếc chăn mềm mại, Đường Tĩnh sờ lên chiếc chăn bằng tơ lụa, cũng biết hắn tốn bao nhiêu tâm tư, nở nụ cười xinh đẹp: "Được."

Nhận được sự cho phép, Mộ Dung Thiên Thần mỉm cười phủ lên đôi môi hồng đỏ của Đường Tĩnh, hai tay Đường Tĩnh đặt lên sống lưng của hắn, trong đêm thu lạnh lẽo, hai cỗ thân thể dính sát vào nhau, tất cả cứ tiếp tục tự nhiên...

Bầu trời đen như mực phủ xuống màn trướng hai người, xuyên qua những tấm màn mỏng đỏ tươi lộ ra bầu trời đầy sao, sơn cốc yên tĩnh lúc này thỉnh thoảng sẽ nghe được giọng nói yêu kiều của Đường Tĩnh hoặc là tiếng cười sang sảng của Mộ Dung Thiên Thần.  

Bệnh vương độc sủng kiều thê - Vi LạpWhere stories live. Discover now