Khi bác sĩ băng bó vết thương cho anh xong , thì anh qua ngay bên giường bệnh của Hạ Vy. Đôi mắt cô to tròn đen nháy khiến cho Tuấn Khải không thể rời mắt khỏi cô . Khải đặt bàn tay mềm dịu của mình lên khuôn mặt xinh đẹp của cô . Bất chợt có một người đàn ông cao to bước vào . Do vào bất ngờ khiến Khải ngượng ngùng , mặt anh đỏ như qủa gấc chín . Người đàn ông ấy là quản lý của Khải , tên là Phong Đức . Rồi Phong Đức hỏi anh với điệu bộ rất lo lắng :
Giám đốc anh có sao không , có đau lắm không, khi nào anh có thể xuất viện .
Một loạt những câu hỏi đặt ra , rồi Tuấn Khải trả lời :
Tôi không sao , chắc mấy hôm nữa tôi sẽ xuất viện , anh không cần lo .
Phong Đức thấy Hạ Vy nằm chung phòng với giám đốc liền chọc anh :
Giám đốc được nằm chung phòng với gái xinh thế này chắc khỏe sớm .
Câu nói của quản lý khiến Khải vô cùng ngại ngùng , Khải chỉ nhìn quản lý với ánh mắt khó chịu và không nói gì .
Nhìn thấy gương mặt của Khải như vậy Phong Đức không dám nói gì thêm .
Đúng lúc ấy Vương Tuấn Minh bước vào phòng với khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng rất khó chịu vì Tuấn Khải còn sống . Tuấn Minh hỏi:
Em thấy trong người có mệt không ?
Lúc này thì Tuấn Khải không biết chính anh trai là người muốn giết chết mình nên rất vui khi anh trai đến thăm và trả lời câu hỏi :
Em không sao . Em muốn ở bệnh viện thêm mấy hôm nữa .
Tuấn Minh thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của Khải và hỏi ngay :
Em rất ghét cái mùi trong bệnh viện nhưng sao hôm nay lại đòi ở đây thêm . Hay ở đây có ai làm em lưu luyến à .
Tuấn Khải cười rồi trả lời :
Không chỉ là em muốn kiểm tra sức khỏe thật tốt để chuẩn bị cho công việc sắp tới .
Nghe đến đây Tuấn Minh mặt tối sầm lại . Tuấn Minh nói :
Vậy em cứ ở đây dưỡng bệnh cho thật tốt , anh về trước đây .
Nói rồi Tuấn Minh cùng Phong Đức ra về .
Khi hai người ra khỏi phòng thì Khải đến ngay bên giường của Hạ Vy . Lần này anh lấy hết can đảm để hôn cô. Môi của anh chạm nhẹ vào đôi môi mềm mỏng của cô . Anh bắt đầu thấy người nóng ran và ngượng ngùng . Đột nhiên cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra , lại là Phong Đức . Tuấn Khải phản ứng rất nhanh , anh liền giả vờ tập thể dục. Khải hỏi :
Lại là anh à , anh chẳng phải đã về rồi sao , sao giờ lại ở đây .
Phong Đức trả lời :
Tôi để quên khóa xe nên lên đây lấy . Xin lỗi vì đã làm phiền .
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh là nguồn sống, là tất cả của em
RomanceNgày anh đến cũng lả ngày anh mang lại sự sống trên cuộc đời này cho em. Nếu không có lần gặp tình cờ ấy, có lẽ em cũng không biết tình yêu là gì ? Anh là người quan trọng nhất trong đời em , anh mang lại sự sống cho...