Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày tôi sẽ tới xin giúp đỡ từ nơi bị cho là tà môn ngoại đạo.
Có lẽ do bị sợ hãi quá độ, cho nên tôi không còn cảm thấy có gì đáng sợ ở nơi này nữa. Có thể ép bức khiến người ta liều mạng, phát điên thì còn cái gì đáng sợ nữa chứ!
Tống hồn miếu, tuy gọi là miếu nhưng vốn chỉ là một cái nhà cổ. Mở cửa là một cô gái chừng hai mươi tuổi, chắc cô gái bị bộ dáng của tôi doạ sợ nên nhìn tôi với ánh mắt đề phòng, tôi ngắn gọn kể sơ qua một chút tình hình mình gặp phải, cô bé nhìn tôi vài lần mới lên tiếng.
"Anh chờ một chút, tôi đi gọi ông ta."
Một lát sau, một lão nhân mặc phúc y màu xám đi ra, trông thấy tôi liền cười ôn hòa, tôi một thoáng sửng sốt, không nghĩ tới cái vị đang cười hiền lành kia với thiên sư có gì liên quan tới nhau.
"Xin hỏi, ngài là Vương thiên sư đúng không...?"
Lão nhân vẻ mặt tươi cười hướng tôi làm một thủ thế mời khách. Tôi vừa ngồi xuống, lão nhân phân phó cô bé kia chuẩn bị nước pha trà, cô gái đứng lên vẻ mặt lo lắng nhìn tôi điệu bộ muốn nói lại thôi.
Tôi ấp úng lên tiếng "Chuyện tôi gặp phải, cháu ngài đã nói cho ngài nghe rồi phải không?"Vương thiên sư gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng tôi, tôi thấy trong mắt ông linh quang chợt loé nhưng rất nhanh bị ý cười giấu đi.
Ông ta nhìn nơi nào, nhìn cái gì, đương nhiên tôi biết.
Một lúc sau, Vương thiên sư mới lên tiếng: "Hắn một chút cũng không có ý tứ muốn tránh đi."
Tôi khó hiểu nhìn ông, không biết lời này của ông ta có ý gì.
Vương thiên sư nhấp một ngụm trà, theo thói quen đưa tay vuốt vuốt râu mép, híp mắt nhìn tôi: "Thế gian này khổ sở nhất là mưu cầu không được, luyến tiếc nhất là yêu không được, lệ quỷ được tạo thành do chấp niệm, chỉ vì trước khi chết còn lưu lại tham niệm, chấp niệm tại nhân gian, vì chấp niệm mà không cam lòng đi siêu sinh, không bỏ xuống được chấp niệm, muốn hoàn thành chấp niệm dù chết cũng sẽ không được yên ổn"
Tôi im lặng lắng nghe.
"Hắn, hắn đã ly khai bao lâu?" Vương thiên sư thẳng thắn hỏi.
Tôi mím môi đáp, "Khoảng một năm."
Lão nhân dường như rất kinh ngạc lặp lại: "Một năm..."
"Thời gian thành hình chỉ có thế..."
Tôi không hiểu lão nhân muốn nói gì. Vương thiên sư vẻ mặt cao thâm nhìn tôi "Người ta sau khi chết đi ý thức sẽ khôi phục về trạng thái nguyên thuỷ, muốn khôi phục lại ký ức lúc còn sống sẽ mất khoảng một năm" nếp nhăn trên trán Vương thiên sư chợt tụ lại "Nói chính xác hắn vừa khôi phục ý thức liền đi tìm cậu."
Tôi nắm chặt tay, trầm mặc chống đỡ.
Vương thiên sư thở dài: "Thực ra vấn đề rất đơn giản, hắn trở về, nhất định là do trước khi chết hắn còn tiếc nuối, chưa hoàn thành được tâm nguyện, chỉ cần cậu giúp hắn hoàn thành, chấp niệm được giải trừ, hắn tự nhiên cũng sẽ tiêu thất. Cậu có biết điều hắn nuối tiếc chưa làm được đến tận lúc chết không?"
![](https://img.wattpad.com/cover/107774819-288-k541681.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Âm Hôn ( Đồng nhân "Đạo Mộ Bút Ký" )
Misterio / SuspensoTruyện đã được xin phép Tác phẩm: Âm Hôn _ 阴婚. Tác giả: Thức Vi Hà Thải _ 式微何采. Editor: Vũ Beta: Vũ Yên Nguồn: Ti Trúc Hiên Thể loại: kinh tủng huyền nghi, ngược luyến tình thâm, cường thủ hào đoạt, đạo mộ. Độ dài: 39 chương + 2 phiên ngoại CP chính...