Chương 37

1.7K 113 1
                                    

Đây là nguyện vọng duy nhất của anh, cũng là kiên trì duy nhất nhiều năm qua của anh thuộc về tôi.

Chấp nhất lâu như vậy cũng chỉ vì một câu trả lời.

Gả cho tôi, em có nguyện ý không?

Chỉ là gật đầu hoặc lắc đầu, đáp án đơn giản như thế nhưng tôi lại khiến người này phải chờ đợi lâu như vậy.

Tôi dùng hết sức gật đầu, tôi nguyện ý, lúc này đây là tôi thật sự từ đáy lòng nói đồng ý.

Gả cho anh, đó là biện pháp duy nhất, đem sinh mạng của chúng ta ràng buộc vào một chỗ, từ nay về sau không bao giờ... chúng ta không bao giờ còn là người dưng nữa, cuộc sống của anh và của tôi sẽ cùng nhịp thở, tên của tôi sẽ nằm cạnh bia mộ của anh, dù bệnh tật hay khoẻ mạnh, dù giàu sang hay nghèo khó, dù sinh hay tử, dù ngăn cách nhau bởi cả thế giới này, cả cuộc đời này chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau.

Trong ánh mắt cô đơn của Trương Khởi Linh loé lên chút mơ màng, anh kinh ngạc nhìn tôi, khiến tôi càng đau xót, rõ ràng cho tới tận bây giờ anh vẫn không tin rằng tôi sẽ đồng ý. Giống như ôm lòng tuyệt vọng anh lại hướng tôi hỏi lại một lần nữa.

Tôi xấu hổ tới đỏ bừng cả người, trừng mắt nhìn anh, gần như là cắn răng nói:

"Tôi con mẹ nó nói tôi 'Nguyện ý', anh còn muốn ông đây nói lại mấy lần nữa hả?"

Trương Khởi Linh há hốc miệng, ánh mắt rạng ngời, mặt mày như muốn nở hoa, nhưng anh khẽ cắn môi.

Anh giống như một đứa bé ngốc nghếch đang cố sức tìm kiếm một cây kim trong đống vải lớn, cây kim nhỏ như vậy thậm chí anh còn không biết có phải nó rớt ở bên trong không. Cho tới lúc đầu ngón tay bị mũi kim đâm rỉ máu, ngón tay đau xót nhưng trong lòng lại vui sướng. Anh đã tìm thấy rồi! Tìm thấy được cây kim nhỏ bé sáng lấp lánh đã từng đâm sâu vào tay mình! Dù cho nó bị chôn giấu dưới đống vải, dưới đất cát, thậm chí là rớt xuống lòng sông, dù là lại bị nó đâm cho đau đớn thêm lần nữa nhưng cuối cùng cũng đã tìm thấy nó. Dù bằng bất cứ phương pháp ngu ngốc nào, dù quá trình có khó khăn tới đâu, có có cách bao xa anh vẫn muốn tìm, bởi vì anh đã bị nó mê hoặc, dù trải qua bao nhiêu thời gian cũng không cách nào quên được, chính là cảm giác lúc này.

Trong lòng tôi khó chịu nhưng ngoài miệng lại nói "Nhưng anh cũng không nên đưa bộ đồ cưới quỷ quái kia cho lão tử, cũng đừng mong lão tử sẽ mặc đồ phụ nữ, hôn lễ đơn giản cũng được, không có người chứng kiến cũng được, không có người thân bạn bè cũng không sao..."

Tôi nghe anh "ừ" một tiếng, ánh mắt như phát sáng nhìn tôi, tràn đầy dịu dàng và bao dung. Khoé mắt còn mang theo ý cười nhẹ, tôi chỉ thấy qua ánh mắt anh như vậy vài lần, đều là lúc còn trong nhóm vào sinh ra tử, còn lúc sau ngoại trừ sắc bén lạnh lùng cùng vặn vẹo dữ tợn lúc anh nổi giận thì không còn thấy anh cười nữa.

Xoá bỏ những cảm xúc tiêu cực trước đây, tâm của tôi đối với anh bây giờ cuối cùng cũng mềm mại.

Tôi nhìn anh, trong lòng có chút phiền muộn, liền chẳng biết nói gì nữa, cho tới khi ý cười trong mắt anh tan hết lại bị thay thế bằng nét bi thương.

Anh vươn tay sờ má tôi giống như đang thở dài, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi đột nhiên hiểu ra anh muốn nói cái gì, tôi nhanh trí nhân lúc mọi chuyện còn đang nóng hổi liền nói.

"Tiểu ca, chúng ta bái đường đi. Không phải anh vẫn luôn muốn như vậy? Ở đây tuy rằng khắp nơi đều giăng đầy vải đen, cũng không có không khí vui mừng, không có hai bên cha mẹ, vậy chúng ta chỉ cần bái thiên địa, sau đó giao bái, chúng ta thật vất vả mới được ở cùng một chỗ, tôi cũng thật vất vả mới đem mình gả cho một người đàn ông, dù thế nào cũng phải có đủ nghi thức."

Tôi nói rất hợp tình hợp lý cũng rất chân thành, Trương Khởi Linh cười cười, cúi đầu nhìn xuống vết thương nơi tay chân tôi.

"Còn đau không?"

Tôi muốn nhíu mày, phát hiện cũng không đau như tưởng tưởng, ngoại trừ đau nhức lúc đầu không biết từ lúc nào tôi không còn cảm thấy đau nữa. Tôi thử cử động tay chân, không đau, không cảm thấy gì hết. Trong lòng tôi đại khái cũng đoán được nguyên nhân, có lẽ thời gian không còn nhiều lắm.

Tôi nghĩ thông suốt, phát hiện ra kỳ thật mọi chuyện không có gì là không thể.

Tôi thản nhiên nhìn anh.

Trương Khởi Linh đỡ tôi đứng dậy, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện chân trời đã bắt đầu chuyển từ xanh đậm sang nhạt.


Âm Hôn ( Đồng nhân "Đạo Mộ Bút Ký" )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ