3. BỨC THƯ CUỐI CÙNG

208 23 0
                                    

-JiMin...

-Sao mày vào được đây?

-Tao dùng chìa khoá dự phòng. JiMin tao có chuyện muốn...

-CÚT ĐI! Tao không muốn nghe gì hết! Mày cút đi!
Dùng hết mọi sức lực, anh cố gắng đẩy tên bạn thân ra khỏi căn phòng.

-MÀY CÓ THÔI ĐI KHÔNG?

-Mày điên à! Làm gì mà quát lên thế?

-Ờ, TAO ĐIÊN ĐẤY! NHƯNG CŨNG CHẲNG BẰNG MÀY ĐÂU! CHẲNG PHẢI MÀY CHÍNH LÀ NGƯỜI LÀM TAO ĐIÊN SAO?

-LIÊN QUAN GÌ ĐẾN TAO CHỨ, ĐỒ KHỐN! CÚT ĐI! TAO KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY MẶT MÀY!

-NHÌN MÀY NHƯ VẬY NGHĨ TAO CÓ THỂ BÌNH TĨNH KHÔNG? MÀY NGỪNG LẠI ĐI! MÀY CỨ NHƯ VẬY, JUNGKOOK SẼ HẠNH PHÚC SAO?

-TẠI SAO LẠI NHẮC ĐẾN JUNGKOOK? CHẮNG PHẢI DO MÀY MÀ TAO NHƯ VẬY SAO? MÀY KHÔNG THAY ĐỔI THÌ CHUYỆN ĐÃ ĐÂU VẬY? CÚT CHO KHUẤT MẮT TAO! TRÁNH XA CẢ JUNGKOOK. TAO KHÔNG ĐỂ MÀY KHIẾN EM ẤY ĐAU KHỔ NỮA! ĐỢI ĐẾN KHI HỌC KÌ KẾT THÚC, SAU KHI JUNGKOOK TRỞ VỀ THÌ MỘT MÌNH JIMIN NÀY CŨNG ĐỦ MANG LẠI HẠNH PHÚC CHO EM ẤY! ĐỪNG XEN VÀO CUỘC SỐNG CỦA BỌN TAO NỮA!
Từng giọt lệ cay đắng hai bên khoé mắt cứ thế mà tuông trào. Nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm. Thân run lên đầy đau đớn.

-Không xen? Ha...Mày nghĩ đơn giản thật, JiMin. MÀY LÀ BẠN THÂN CỦA TAO! VÀ TAO YÊU JUNGKOOK, CHẲNG KHÁC GÌ MÀY! TAO YÊU EM ẤY RẤT NHIỀU! NHƯNG MÀY NÊN BIẾT CHỪNG MỰC CHỨ! TRỞ VỀ? HA...CÓ THỂ TRỞ VỀ SAO? JUNGKOOK CÓ THỂ TRỞ VỀ NỮA SAO, PARK JIMIN? MÀY ĐANG MƠ SAO?
Cười một cách điên loạn. TaeHyung gương đôi mắt đau xót nhìn thân ảnh phía trước.

-MÀY ĐIÊN À? CHẮC CHẮN SẼ TRỞ VỀ! TAO TIN JUNGKOOK SẼ TRỞ VỀ BÊN TAO!

-Trở về...Ha...Sẽ không bao giờ về nữa đâu!

Rốt cuộc mày muốn gì TaeHyung? Một mặt thì bảo yêu JungKook, một mặt lại bảo tao quên em ấy, bảo tao coi như chưa từng tồn tại. Tại sao em ấy lại không trở về? Rốt cuộc là tại sao? Mày nói đi!
Lời nói thốt ra một cách khó khăn, cổ họng anh nghẹn ngào.

Vì sao chứ? Vì sao mày lại trở nên như vậy.

-Mày giả vờ không nhớ hay thật sự không nhớ, JiMin. Chẳng phải mày biết lí do sao? Mày biết vì sao tao phải làm như vậy mà? Đến bao giờ mày mới buông tha cho JungKook!

-Ý mày là sao, tao không hiểu? Tao không biết! Là lí do gì? Nói mau, đồ khốn.

-Ha...Điên! Điên thật rồi! Mày yêu quá điên thật rồi! Mày muốn nghe chứ gì? Vậy hãy dõng tai tao nói rõ một lần cho mày hiểu nhé, bạn thân!

Không trả lời. Đôi mày nhíu lại trên gương mặt thanh tú xanh xao, hốc hác vì khóc.

Tại sao lại hồi hộp?
Cảm giác khó chịu trong tim này là gì?
Vì sao không muốn nghe đáp án?
Hay thật sự Park JiMin này biết lí do. Lí do nên xem em chưa từng tồn tại. Lí do khiến em sẽ không bao giờ trở về bên anh.

Mình thật sự biết sao?

-Park JiMin, nghe cho rõ đây! Tao muốn mày quên JungKook, cũng muốn mày xem em ấy như chưa từng tồn tại. Tất cả chỉ vì mày thôi! Mày nghĩ mày đau tao không đau sao? Mày nghĩ mỗi tình yêu mày dành cho JungKook là sâu đậm thôi sao? Tao yêu JungKook, rất yêu! Nếu đổi lại lúc đó, tao chỉ muốn ước chừng đó là tao! Dù vậy, mày cũng nên chấm dứt đi! Mày nghĩ nhìn mày bây giờ, vì yêu em ấy mà trở nên điên loạn như vậy! Mày nghĩ JungKook sẽ hạnh phúc chứ? Tỉnh lại đi, Park JiMin. Chết rồi! JUNGKOOK ĐÃ CHẾT RỒI!

|| LETTERS FOR YOU ||Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ