@font-face{ font-family:"Times New Roman"; } @font-face{ font-family:"宋体"; } @font-face{ font-family:"Calibri"; } @font-face{ font-family:"SimSun"; } @font-face{ font-family:"MingLiU"; } @font-face{ font-family:"MS Gothic"; } p.MsoNormal{ mso-style-name:Normal; mso-style-parent:""; margin-bottom:10.0000pt; mso-para-margin-bottom:0.0000gd; line-height:114%; font-family:Calibri; font-size:11.0000pt; } span.15{ font-family:Calibri; } span.msoIns{ mso-style-type:export-only; mso-style-name:""; text-decoration:underline; text-underline:single; color:blue; } span.msoDel{ mso-style-type:export-only; mso-style-name:""; text-decoration:line-through; color:red; } @page{mso-page-border-surround-header:no; mso-page-border-surround-footer:no;}@page Section0{ margin-top:72.0000pt; margin-bottom:72.0000pt; margin-left:72.0000pt; margin-right:72.0000pt; size:612.0000pt 792.0000pt; layout-grid:18.0000pt; } div.Section0{page:Section0;}
Hổ đói thấy cấm vệ quân vây quanh, lại gầm lên giận dữ,
chi trước quỳ rạp trên mặt đất chi sau đưa về phía sau vận sức chờ phát động, nó nhe răng cong mình chuẩn bị mở ra một cuộc đại chiến với con người.
Quận Vương Mạc Dật Hiên thấy Huyền Vương một mình chém giết cùng hổ đói, cũng cầm kiếm gia nhập hàng ngũ vây công.
Hai người không địch lại nổi hổ đói hung mãnh, trên người bị cào mấy vết, máu tươi đầm đìa. Dao phi đau lòng nhìn con trai mình, muốn tiến lên lại không dám đành nhì huynh trưởng nhà mình xin giúp đỡ, chỉ thấy trong chớp mắt Chương Vũ Hùng đối diện thuần thú sư.
Lúc này cửa đã mở rộng, rất nhiều người sợ chết đã chạy mất amgnj không thấy tung tích từ sớm, còn có một đám người chờ ở bên cạnh xem kịch vui. Hoàng thượng vẫn chưa đi, hổ đói cũng bị bao quanh, cho nên dù trong lòng bọn họ sợ hãi nhưng vẫn lấy thêm can đảm, dừng chân cnah giữ quanh Hoàng thượng. Nếu bất hạnh bị hổ đói làm tổn thương thật thì cũng có công cứu giá, không như những người đi trước, khẳng định ngày sau sẽ bị Hoàng thượng bài xích.
Mạc Liễm Sâm lạnh mắt nhìn động tác của mấy người này, khẽ cười một tiếng, che chở Dịch Cẩn Ninh, tay cũng nắm thật chặt. Hổ đói này thật sự là quá đói rồi, cũng không biết Chương Vũ Hùng bỏ đói con hổ này bao lâu, ai biết Huyền Vương và Mạc Dật Hiên có thể khống chế nó hay không? Hắn vẫn là cẩn thận bảo vệ Ninh Ninh mới tốt, miễn cho nàng chịu tai vạ, vừa rồi nàng mang miếng vải kia trên người dọa hắn sợ rồi. Thực không nên cho nàng miếng vải này, hắn đúng là lắm chuyện!
Dịch Cẩn Ninh cảm kích nhìn hắn một cái, lui đến một nơi an toàn, mặc hắn giữ bản thân mình trong phạm vi an toàn. Cách một lúc lâu Huyền Vương và Quận Vương vẫn chưa thể khống chế hổ đói, còn làm cho nó nhảy ra khỏi vòng vây. Trong lòng những người lưu lại nhìn kêu khổ, đúng là hối hận không nên lưu lại làm đối tượng tấn công của hổ đói. Người người lại chạy tứ tán, ào ào chen lấn về phía cánhc ửa.
Người ở đây nhiều lắm, cung thủ không tiện ra tay. Con hổ đói kia đi loạn mấy cái, trằn trọc đến bên Hoàng thượng.
"Hộ giá!"
Chân Hoàng thượng không ngừng run lên, giọng nói cũng không còn uy nghiêm ngày trước. Con hổ đói này đến Huyền Vương và Quận Vương cùng ra tay nà chưa thể chấn trụ, một đế vương không biết võ công như ông sao có thể thoát khỏi móng vuốt sắc bén của nó.